Chương 497
Nói rồi Kiều Nhã Linh lại rúc sâu hơn vào lồng ngực Hoàng Tuấn Khải, cơ thể cô liên tục cọ lên người anh khiến anh cảm thấy ngứa ngày.
Kiều Nhã Linh đúng là đã say đến mức hồ đồ, không những chủ động ôm lấy anh nũng nịu như con mèo nhỏ, lại còn vui vẻ nói: “Anh đẹp trai, người anh ấm quá, anh có muốn ngủ với tôi không?”
Hoàng Tuấn Khải đờ người ra, cúi đầu nhìn Kiều Nhã Linh đang khép hờ mắt nhìn mình. Đã rất lâu rồi, Hoàng Tuấn Khải mới được nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy.
Vì đã không còn nhận thức, nên cô trở nên nhu thuận và đáng yêu hơn thường ngày rất nhiều. Hàng lông mi cong vút của cô run run, đôi môi căng mọng hé mở, phảng phất mùi rượu thơm nồng. Hoàng Tuấn Khải có cảm giác, hình như mình cũng say rồi.
Nếu bây giờ anh ra tay với cô, có phải sẽ bị coi là thừa nước đục thả câu không?
Không đợi Hoàng Tuấn Khải trả lời, Kiều Nhã Linh đã lắc đầu nói: “Không được không được, tôi không thể ngủ với anh được, tôi chỉ ngủ với một người thôi.”
Đôi mắt của Hoàng Tuấn Khải sâm lại, anh thấp giọng nói: “Em ngủ với ai?”
Kiều Nhã Linh cười toe toét: “Không nói cho anh bi Hoàng Tuấn Khải: “..”
Hoàng Tuấn Khải bế Kiều Nhã Linh trở về phòng, cô lập tức lăn ra ngủ mất. Hoàng Tuấn Khải từ trên cao rũ mắt nhìn cô, trên người cô vẫn còn mặc đồ công sở, dường như vừa đi làm về đã lôi rượu ra uống.
Hoàng Tuấn Khải hơi cau mày, cô đúng là khiến người khác không thể không lo lắng. Hoàng Tuấn Khải đi vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn mặt cùng một chậu nước ấm mang ra ngoài.
Hoàng Tuấn Khải nhẹ nhàng lau mặt cho Kiều Nhã Linh, tỉ mỉ từng chút một. Ánh mắt của Hoàng Tuấn Khải trở nên dịu dàng hơn hẳn, anh nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều, dậy đi, em phải thay đồ đã”
Kiều Nhã Linh không có phản ứng, Hoàng Tuấn Khải lại tiếp tục lay cô dậy. Kiều Nhã Linh khó chịu càu nhàu: “Anh trật tự đi, ai cho anh ra lệnh cho tôi hả?”
Hoàng Tuấn Khải đen mặt, Kiều Nhã Linh vẫn nhắm mắt, cô hất bàn tay đang cầm khăn ấm của anh ra, sau đó lại vùi mặt vào trong chăn.
Hoàng Tuấn Khải thực sự muốn cho cô một trận, anh bực bội nói: “Em được lắm, uống rượu rồi say quên trời quên đất, lại còn dám lớn tiếng với người đang chăm sóc em à? Lần sau mà em còn như vậy nữa, để xem anh có ‘chơi’ chết em trên giường không!”
“Có giỏi thì anh chơi đi!” – Kiều Nhã Linh khiêu khích nói.
“Em..” – Hoàng Tuấn Khải nghẹn lời, cô đúng là không biết sợ là gì rồi.
Hoàng Tuấn Khải thô lỗ kéo cô ngồi dậy. Kiều Nhã Linh nhăn mặt, bộ dạng vô cùng bất mãn. Hoàng Tuấn Khải tiếp tục lau mặt và cổ cho Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh dường như thấy nóng, cô đạp tung chăn ra. Sau đó vẫn cảm thấy chưa đủ, cô bắt đầu cởi áo khoác bên ngoài.
Hoàng Tuấn Khải thoáng khựng lại, Kiều Nhã Linh vứt chiếc áo xuống cuối giường, trên người của cô vẫn còn một chiếc áo trắng rất mỏng, cơ hồ có thể nhìn thấy chiếc áo ngực màu đỏ như ẩn như hiện.
Bàn tay Hoàng Tuấn Khải hơi siết lại, anh nhìn chằm chằm khuôn ngực đang phập phồng lên xuống của cô, ánh mắt tối thẫm. Hoàng Tuấn Khải ngoảnh mặt đi, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở đang bắt đầu trở nên dồn dập của mình. Kiều Nhã Linh hoàn toàn không biết mình đang tự chuốc họa vào thân, cô còn vén chiếc áo lên tận bụng, nhỏ giọng phàn nàn: “Nóng..”
Đầu Hoàng Tuấn Khải nổ tung, anh nghiến răng, chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp, Kiều Nhã Linh, em có biết không?
Kiều Nhã Linh mở mắt mơ màng nhìn Hoàng Tuấn Khải, dưới ánh đèn màu cam, sắc đỏ trên má cô trở nên mê người. Mái tóc đen nhánh của cô bung xõa, lòa xòa trên mặt và bả vai cô. Nửa người của cô lộ ra ngoài chăn, phần eo trắng nõn nhỏ nhắn đập thẳng vào mắt Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh ngây ngốc nói: ện giờ trông em như thế nào.
“Tôi nóng…”
Đôi mắt của Hoàng Tuấn Khải đen kịt, anh giống như con ngựa đứt cương, lao về phía Kiều Nhã Linh, xé toạc bộ đồ trên người cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!