Chương 490
Quản gia Đường xoa đầu Tiểu Kiệt, ôn tồn nói: “Dù vậy thì cháu cũng không được nói với ba như thế, đó không phải là lời mà một đứa trẻ ngoan ngoãn nên nói. Ba cháu rất bận, cũng có nhiều thứ phải lo toan. Cháu phải nghe lời ba, đừng để ba phiền lòng”
Quản gia Đường cảm thấy từ khi Tiểu Kiệt quen Kiều Nhã Linh, thằng bé đã bị cô lây nhiễm thói hư tật xấu. Bà ta cho rằng vì Kiều Nhã Linh mà bây giờ Tiểu Kiệt mới trở nên bướng bỉnh, cứng đầu, lúc nào.
cũng đòi Kiều Nhã Linh ở bên. Giờ Kiều Nhã Linh đi rồi, cả sức khỏe và chuyện học hành của thằng bé đều bị ảnh hưởng. Suy cho cùng đều tại Kiều Nhã Linh hết.
Quản gia Đường càng nghĩ càng ghét Kiều Nhã Linh, bà ta nhẹ giọng khuyên bảo Tiểu Kiệt: “Cháu nhớ đừng có làm phiền ba cháu nữa, cũng không được để những người không liên quan làm ảnh hưởng. Tiểu Kiệt à, đợi đến khi ba cháu kết hôn, mọi chuyện sẽ tốt đẹp trở lại thôi. Đến lúc đó, cháu sẽ có một người mẹ chăm sóc yêu thương mình hết mực, cháu nhất định sẽ rất vui cho mà xem”
Tiểu Kiệt tròn mắt kinh ngạc, ba cậu sẽ lấy vợ sao? Tiểu Kiệt vội hỏi: “Vậy ai sẽ là mẹ cháu ạ? Có phải mẹ Nhã Linh không? Cháu muốn mẹ Nhã Linh làm mẹ cháu!”
Tiểu Kiệt liên tục nhắc đến Kiều Nhã Linh, hi vọng cô sẽ kết hôn cùng ba cậu, như vậy ba người họ có thể ở bên nhau rồi. Tiểu Kiệt nghĩ vậy, trong lòng cực kì mong đợi, ánh mắt phát sáng nhìn quản gia Đường.
Quản gia Đường cau mày, nhanh chóng phủ nhận: “Không phải đâu, mẹ của cháu sẽ là Tuyết Loan, còn Kiều Nhã Linh thì không có liên quan gì đến chúng ta hết”
Tiểu Kiệt nghe vậy, lập tức ngây người, nụ cười cũng cứng đờ trên môi. Vậy mà cậu còn tưởng Kiều Nhã Linh sẽ trở thành mẹ chính thức của cậu cơ chứ Tiểu Kiệt vô cùng chán nản, mặc dù cậu cũng quý dì Tuyết Loan, nhưng cậu vẫn thích Kiều Nhã Linh hơn cả.
Cậu chỉ muốn cô làm mẹ của cậu, cậu không cần ai nữa cả. Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn quản gia Đường, cố gắng tìm kiếm chút hy vọng: “Bà nói thật không ạ? Ba cháu sẽ cưới dì Tuyết Loan sao?”
Quản gia Đường mỉm cười, ánh mắt vừa vui vẻ lại vừa đắc ý: “Phải, Tuyết Loan sẽ là mẹ cháu, cũng là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoàng!”
Sau khi bình tĩnh lại, Hoàng Tuấn Khải cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình với con có chút quá đáng, vậy nên anh quyết định lên xem Tiểu Kiệt thế nào. Hoàng Tuấn Khải nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của Tiểu Kiệt ra, trông thấy thằng bé đang ngồi thu lu trên giường, quay lưng về phía anh. Hoàng Tuấn Khải bước vào, nhẹ giọng hỏi: “Con đang làm gì đấy?”
Tiểu Kiệt không quay lại nhìn anh, cũng không trả lời. Hoàng Tuấn Khải thở dài, tiến lại gần thằng bé. Lúc này Hoàng Tuấn Khải mới nhìn thấy những bức ảnh mà Tiểu Kiệt đang cầm. Hoàng Tuấn Khải thoáng ngẩn người, ánh mắt khẽ dao động. Bức ảnh trong tay Tiểu Kiệt được chụp hôm hai ba con và Kiều Nhã Linh cùng đi chơi, thằng bé vẫn còn giữ lại cẩn thận đến bây giờ. Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải trầm xuống, anh gọi con: “Tiểu Kiệt”
Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Kiệt hơi động đậy, thắng bé rốt cuộc cũng quay lại nhìn anh, viền mắt đỏ hoe. Hoàng Tuấn Khải sững người, trái tim nhói lên: “Sao con lại khóc?”
Hoàng Tuấn Khải ngồi xuống giường, bế Tiểu Kiệt vào lòng, cơ thể của thằng bé run rẩy trong vòng tay anh. Tiểu Kiệt cúi thấp đầu, những ngón tay ngắn ngủn vẫn vuốt ve tấm ảnh trong tay. Thăng bé rầu rĩ nói: “Giá như chúng ta có thể quay lại khoảng thời gian này thì thật tốt.
Mẹ Nhã Linh vẫn còn ở đây, chúng ta cùng nhau đi chơi, cười đùa vui vẻ” – Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Khải, nghẹn ngào – “Tại sao ba không đưa mẹ trở lại?”
Trước câu hỏi của con trai, Hoàng Tuấn Khải không có cách nào trả lời. Hoàng Tuấn Khải đã không còn cần Kiều Nhã Linh nữa ư?
Không phải. Anh cũng giống như Tiểu Kiệt, muốn ba người bọn họ có thể quay lại khoảng thời gian đẹp đẽ đó. Nhưng hiện tại, anh không thể. Tiểu Kiệt vân không rời mắt khỏi gương mặt phiền muộn của ba mình, thăng bé tiếp tục chất vấn anh: “Mẹ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa sao?”
Ánh mắt Tiểu Kiệt hiện lên sự sợ hãi và tuyệt vọng, Hoàng Tuấn Khải nhìn mà đau lòng. Anh không muốn con trai tổn thương, vì vậy nói: “Mẹ sẽ trở lại, chỉ là không phải bây giờ.”
Tiểu Kiệt mím chặt môi, cơ thể thằng bé run run như đang cố kìm nén cảm xúc. Gương mặt Tiểu Kiệt dần đỏ lên, nước mắt dâng đầy, ủy khuất nói: “Ba nói dối! Ba sắp kết hôn với dì Tuyết Loan, vậy nên mẹ mới không quay lại phải không?”
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải cứng đờ, ánh mắt anh hoảng hốt và bối rối: “Con…”
Nước mắt của Tiểu Kiệt trào ra, thằng bé dùng hai bàn tay nhỏ xíu liên tục lau nước mắt, bộ dạng vô cùng tội nghiệp. Hoàng Tuấn Khải không thốt ra được lời nào, trong lòng anh vô cùng rối bời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!