Chương 472
Nếu không có cô, anh không thể nào sống nổi. Kiều Nhã Linh là lẽ sống của anh, là ánh sáng duy nhất mà anh hướng tới. Hoàng Tuấn Khải ôm ghì lấy Kiều Nhã Linh, nước mắt anh không ngừng rơi.
Hoàng Tuấn Khải giống như con thú bị thương, anh gào lên: “Kiều Kiều, cầu xin em, đừng bỏ anh lại”
Kiều Nhã Linh nhìn thấy mình đang đi trên một con đường trắng xóa, xung quanh không có bất kỳ ai. Kiều Nhã Linh bước đi trong vô định, cô bất chợt nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở phía trước, mỉm cười vẫy tay với cô.
Kiều Nhã Linh vô cùng mừng rỡ, cô chạy về phía mẹ. Thế nhưng càng chạy, khoảng cách giữa cô và mẹ càng xa. Kiều Nhã Linh hoảng hốt hét lên: “Mẹ ơi, đợi con với!”
Mẹ vẫn đứng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, bà nói: “Nhã Linh, con có muốn đi cùng mẹ không?”
Kiều Nhã Linh không do dự mà gật đầu, cô vẫn luôn muốn ở bên mẹ không bao giờ xa rời. Trong mắt Kiều Nhã Linh bây giờ chỉ có mẹ, cô muốn đến bên mẹ ngay lập tức.
Kiều Nhã Linh cật lực chạy, có điều vẫn không thể chạm được tới mẹ. Kiều Nhã Linh hoang mang không hiểu †ại sao, mẹ cô ôn tồn nói: “Nhã Linh, có phải con vẫn còn lưu luyến ai không?”
Lưu luyến ư? Kiều Nhã Linh quay đầu lại, cô nhìn thấy bản thân mình đang nằm trong lòng Hoàng Tuấn Khải. Cô giống như thể đã chết, gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hai tay cô buông thõng dưới đất.
Hoàng Tuấn Khải đang ôm lấy cô, anh liên tục gọi tên cô, ánh mắt anh bi thương và tuyệt vọng đến mức khiến cô đau lòng. Anh đang khóc, Kiều Nhã Linh thậm chí còn cảm nhận được giọt nước mắt ấm nóng của anh rơi trên má mình.
Kiều Nhã Linh đứng lặng người nhìn anh, chân cô giống như đeo chì, không tài nào nhúc nhích nổi. Mẹ đã đến bên cô tự lúc nào, bà đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nói: “Nhã Linh, con thậ Kiều Nhã Linh không trả lời, gò má cô bỏng rát, hứng chịu những giọt nước mắt tận cùng của nỗi đau. Cô có muốn đi không? Cô cũng không biết nữa. Mặc dù biết điều mình nhận được sẽ chỉ là sự tổn thương, nhưng nhìn Hoàng Tuấn Khải trở nên như vậy, cô lại không đặng bỏ đi.
Kiều Nhã Linh quay đầu nhìn mẹ mình, hoang mang nói: sự có muốn đi không?”
“Mẹ ơi, con phải làm sao đây?”
Mẹ dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, bà thầm thì: “Nhã Linh, hãy hỏi trái tim con muốn đi hay ở lại”
Hoàng Tuấn Khải lúc này đang cật lực làm ấm cơ thể cho Kiều Nhã Linh, cố gắng níu giữ hơi thở mỏng manh của cô. Anh liên tục xoa tay chân cho cô, cầm máu vết thương của cô. Kiều Nhã Linh không tiến triển gì thêm, thậm chí môi cô càng lúc càng tái đi.
“Kiều Kiều, làm ơn, hãy mở mắt ra đi Dù Hoàng Tuấn Khải có gọi như thế nào, mắt cô vẫn nhắm nghiền, nằm im không nhúc nhích. Xung quanh là bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có thanh âm tuyệt vọng và thê lương của anh không ngừng vang lên.
“Kiều Nhã Linh, nếu em không tỉnh lại, Tiểu Kiệt phải làm sao đây, anh phải làm sao đây… Tiểu Kiệt vẫn luôn chờ em trở về, em phải làm tròn trách nghiệm của mình. Em đã hứa chăm sóc thằng bé, em không thể đi như vậy được. Nếu em dám chết, anh sẽ tìm một người mẹ khác cho Tiểu Kiệt. Kiều Nhã Linh, em thật sự muốn như vậy sao?”
Hoàng Tuấn Khải đã hoảng loạn đến mức nói năng hồ đồ. Anh nghĩ rằng, chỉ cần mình dọa cô, cô nhất định sẽ tỉnh lại. Hoàng Tuấn Khải chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy, anh không còn biết bản thân đang nói gì nữa.
Anh không muốn mất cô, bọn họ còn chưa thể ở bên nhau, làm sao có thể biệt ly được? Hoàng Tuấn Khải ôm lấy Kiều Nhã Linh mà khóc, ánh mặt anh chất chứa niềm đau thương và tuyệt vọng.
Hoàng Tuấn Khải chỉ có thể cầu nguyện Kiến Quốc nhanh chóng tìm ra bọn họ. Mỗi một giây phút trôi qua, nỗi sợ hãi trong anh càng tăng lên. Trời đã tờ mờ sáng, cơ thể Hoàng Tuấn Khải cứng đờ vì lạnh, nhưng lồng ngực vẫn luôn ấm nóng bao bọc ủ ấm cho Kiều Nhã Linh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!