Chương 462
Căn nhà này được làm bằng gỗ, vậy nên lửa bén rất nhanh. Cả căn phòng chìm trong biển lửa, nuốt trọn những gì ở trong đó. Mọi người chạy tán loạn ra ngoài, không một ai để ý, Kiều Nhã Linh đã biến mất từ lúc nào không hay.
Kiều Nhã Linh nhanh chóng mặc bộ đồ đồng phục giúp việc của người kia, sau đó đeo một chiếc khẩu trang lên mặt. Kiều Nhã Linh thay đổi lại kiểu tóc, cố làm cho mình trông luộm thuộm bẩn thỉu hơn.
Xong xuôi, Kiều Nhã Linh nhẹ nhàng hé cửa ra. Bên ngoài không có ai cả, tất cả mọi người đều đã đổ dồn về căn phòng nhỏ ở cuối hành lang.
Kiều Nhã Linh bước ra ngoài, đầu cúi thấp xuống. Kiều Nhã Linh muốn đi xuống dưới lầu nhưng cửa ở cầu thang đã bị khóa lại. Kiều Nhã Linh vô cùng hoảng loạn, đây là tình huống cô không thể lường trước được.
Kiều Nhã Linh luống cuống nhìn xung quanh, phát hiện ra một chiếc cửa sổ nhỏ ở bên tay trái mình. Kiều Nhã Linh đi tới chiếc cửa sổ duy nhất ở tầng ba, cô chui đầu ra bên ngoài, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Bên ngoài trời tối đen như mực, từ đây nhìn xuống, không thể xác định được bất cứ thứ gì. Nếu nhảy xuống từ tầng ba, cô không biết mình có thể toàn mạng được hay không.
Trong lúc Kiều Nhã Linh còn đang do dự, đẳng sau có người hét lớn: “Kiều Nhã Linh đâu rồi? Mau đi tìm cô ta!”
Kiều Nhã Linh nghiến răng, bọn họ đã phát hiện ra cô biến mất rồi.
Nếu cô không nhanh chóng chạy thoát, bọn họ sẽ tóm được cô. Kiều Nhã Linh mà bị bắt lại lần nữa, e rằng cô sẽ không còn cơ hội bỏ trốn.
Kiều Nhã Linh thà tan xương nát thịt, còn hơn là một thi thể không toàn vẹn. Kiều Nhã Linh không chần chừ một giây nào nữa, cô chui qua cửa sổ, nhảy xuống.
‘Vào khoảnh khắc cô gieo mình xuống từ cửa sổ, Kiều Nhã Linh đã nghĩ, lần này cô chết chắc rồi. Kiều Nhã Linh nhắm tịt mắt, chờ đợi cơn đau xé da xé thịt đến với mình.
Dưới cửa sổ là một vườn hoa, Kiều Nhã Linh rơi xuống một bụi cây lớn. Người Kiều Nhã Linh bị va đập mạnh, cơ thể đau đớn như bị nghiền nát. Kiều Nhã Linh không nhịn được rên rỉ: “A… chết tiệt!”
May mà nhờ có bụi cây này, nên Kiều Nhã Linh mới giữ được tính mạng, nhưng cô bị thương không hề nhẹ. Cổ chân Kiều Nhã Linh bị trật khớp, tay chân cũng bị xây xát chảy máu.
Kiều Nhã Linh co người nằm dưới đất, đau đến mức toát mồ hôi lạnh. Thế nhưng cô không dám chần chừ, Kiều Nhã Linh nén đau đứng dậy, nhưng vừa bước một bước, Kiều Nhã Linh đã ngã quy xuống. Kiều Nhã Linh ôm lấy cổ chân mình, cô căn môi đến bật máu.
Trên tầng ba, mọi thứ vẫn vô cùng hỗn loạn. Kiều Nhã Linh thậm chí còn nghe được có người đang đang hò hét: “Lập tức khóa hết các cửa lại, cô ta chưa thể ra ngoài được đâu”
Kiều Nhã Linh không khỏi cảm thấy bất an, bây giờ cửa chính chắc chắn đã bị bọn họ khoá lại. Nếu muốn ra khỏi đây, cô chỉ còn cách trèo tường mà thôi.
Thế nhưng tình trạng hiện tại của cô rất tệ, đừng nói là trèo tường, đến đứng dậy cô còn không thể. Kiều Nhã Linh cuống đến phát khóc, cô bất lực nói với bản thân mình: “Làm ơn, đứng dậy đi!”
Kiều Nhã Linh nghiến răng, chỉ cần cô hơi cử động một chút, cảm giác đau thấu tâm can lại truyên đến. Không chỉ chân cô, mà toàn thân cô đều đau ê ẩm. Kiều Nhã Linh từ từ đứng dậy, trán cô nổi gân xanh.
Kiều Nhã Linh cố hết sức bình sinh để chạy ra khỏi khu vườn. Kiều Nhã Linh không dám ngoái đầu lại, cơ thể cô xuyên qua màn đêm, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trước. Kiều Nhã Linh nhờ ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ chiếc bật lửa mà lần mò tìm nơi thoát ra ngoài.
Đăng sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ rất lớn, Kiều Nhã Linh giật mình quay đầu lại. Tâng ba của căn nhà gần như đã chìm trong biển lửa.
Kiều Nhã Linh không ngờ chỉ một ngọn lửa nhỏ ban đâu giờ đây đã quá †ầm kiểm soát của mọi người. Tiếng la hét ầm ï, mọi người chạy đi chạy lại, cố gắng một cách tuyệt vọng để dập ngọn lửa.