Chương 437
Hoàng Tuấn Khải lên tiếng: “Phải rồi, lấy điện thoại của Vũ Thế Phong đưa cho tôi”
Vũ Khải Sơn đang ngẩn người, nghe Hoàng Tuấn Khải nói vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Điện thoại sao? Cậu muốn lấy nó để làm gì?”
Hoàng Tuấn Khải cau mày, không vui nói: “Ông đừng có hỏi nhiều, tôi nói thế nào thì cứ làm vậy đi”
Vũ Khải Sơn vội vàng ngậm miệng lại, không dám chần chừ một giây nào, gọi điện cho người đến nhà họ Vũ lấy điện thoại của Vũ Thế Phong tới đây.
Vũ Thế Phong đang buồn chán ngồi ở nhà lướt điện thoại, đột nhiên cửa phòng bật mở, có ba người đàn ông mặc vest đen bước vào phòng anh ta. Vũ Thế Phong sửng sốt ngồi dậy, một người tiến lại gần và giật lấy chiếc điện thoại trong tay anh ta. Vũ Thế Phong ngơ người, sau đó sửng cồ muốn lấy lại điện thoại. Nhưng hai người đàn ông vạm vỡ còn lại đã nhanh chóng giữ lấy anh ta. Vũ Thế Phong cáu tiết quát: “Mẹ nó, mấy người làm cái quái gì thế hả? Buông tao ra, mày có biết tao là ai không? Mày đúng là chán sống rồi!”
Vũ Thế Phong điên cuồng vùng vẫy, nhưng không sao thoát khỏi sự kìm kẹp của mấy người kia. Vũ Thế Phong cáu tiết, chửi loạn xạ cả lên.
Người đàn ông có được điện thoại của Vũ Thế Phong đi xuống nhà trước, Vũ Thế Phong hét lên: “Trả điện thoại cho tao! Mày lấy điện thoại của tao làm gì?”
Vũ Thế Phong không thể đuổi theo người đàn ông kia bởi vì anh ta đã bị giữ lại. Vũ Thế Phong không hiểu chuyện gì xảy ra, tức giận gào.
thét: “Mấy thăng ch* này, ai sai chúng mày lấy điện thoại của tao?”
Mặc cho Vũ Thế Phong có làm loạn như thế nào, hai người đàn ông kia vẫn lặng thinh như một tượng đá. Một lúc sau, bọn họ thả Vũ Thế Phong ra, sau đó rời đi. Vũ Thế Phong nghiến răng đuổi theo, nhưng cánh cửa phòng nhanh chóng đóng sầm lại, tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên. Vũ Thế Phong phẫn nộ vò đầu, cáu tiết đấm mạnh lên tường một cái.
Chiếc điện thoại của Vũ Thế Phong đã được đặt ở trước mặt Hoàng Tuấn Khải, anh hài lòng nói: “Người của ông rất được việc đấy”
Vũ Khải Sơn cười nịnh nọt, đưa điện thoại cho Hoàng Tuấn Khải.
Anh cầm lấy, mở màn hình khóa, sau đó nhấn vào phần cuộc gọi gần đây. Quả nhiên ba ngày vừa rồi, Vũ Thế Phong vẫn luôn liên lạc với Kiều Nhã Linh, hơn nữa tần suất còn vô cùng nhiều. Hoàng Tuấn Khải lập tức sầm mặt, tức giận vứt điện thoại xuống bàn. Vũ Khải Sơn ngồi ở bên cạnh chứng kiến Hoàng Tuấn Khải đột nhiên thay đổi thái độ, sợ không dám ho he một câu nào.
Hoàng Tuấn Khải liên tục hút thuốc, không khí nặng nề đến đáng sợ.
Kiều Nhã Linh tin tưởng Vũ Thế Phong, chỉ liên lạc với một mình anh ta, liệu có phải cô đã yêu Vũ Thế Phong rồi không? Hoàng Tuấn Khải vò nát điếu thuốc trong tay, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Vũ Khải Sơn nhìn phản ứng của Hoàng Tuấn Khải mà trong lòng bồn chồn, cuối cùng ông ta không nhịn được hỏi: “Thế Phong, thẳng bé… có phải đã gây ra chuyện tày đình gì không?”
Hoàng Tuấn Khải quét mắt nhìn Vũ Khải Sơn, ông ta lập tức rét run.
Hoàng Tuấn Khải và Vũ Thế Phong là bạn bè lâu năm, hai người chưa bao giờ xảy ra xung đột gì cả. Thế nhưng bây giờ thái độ của Hoàng Tuấn Khải hoàn toàn thay đổi, giống như hận không thể giết chết Vũ Thế Phong vậy. Nếu chỉ là xích mích nhỏ giữa bạn bè với nhau thì Hoàng Tuấn Khải đã không tức giận đến vậy, nhất định Vũ Thế Phong đã làm ra chuyện ngu ngốc gì rồi.
Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng nói: “Đúng, con trai của ông đã làm một chuyện không thể tha thứ”
Vũ Khải Sơn lắp bắp nói: “Hai người không phải là bạn bè sao? Đến mức như vậy, có hơi…”
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh: “Ông vẫn chưa hiểu vấn đề à? Chính vì cậu ta là bạn tôi, nên tôi mới càng không thể bỏ qua cho cậu ta. Cái giá của sự phản bội chưa bao giờ nhẹ nhàng cả. Bây giờ nhà họ Vũ các người vẫn còn ung dung mà sống là tôi đã rất nhân nhượng rồi đấy. Đừng để đến lúc, có hối hận cũng không kịp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!