Chương 428
Vũ Thế Phong thở dài, thấp giọng nói: “Con biết Vũ Thế Phong cất điện thoại, quay người nói với Kiều Nhã Linh: “Anh xin lỗi, anh chỉ tiên em được đến đây thôi, bây giờ anh có việc gấp phải đi ngay. Đến nơi thì gọi điện cho anh, nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy”
Kiều Nhã Linh cười nói: “Được rồi, anh có việc thì cứ đi đi”
Vũ Thế Phong mỉm cười vẫy tay với Kiều Nhã Linh, sau đó vội vàng rời đi. Kiều Nhã Linh nhìn bóng lưng của Vũ Thế Phong biến mất giữa biển người, sau đó lặng lẽ quay người đi vào bên trong. Kiều Nhã Linh ngồi ở dãy ghế chờ, trong khung cảnh náo nhiệt của sân bay, Kiều Nhã Linh lạc lõng ngồi một mình, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang. Cô nhớ hồi trước, mỗi lần Hoàng Tuấn Khải ra nước ngoài, cô đều ngốc nghếch ở nhà chờ anh về.
Khi Hoàng Tuấn Khải trở lại, Kiều Nhã Linh sẽ là người đầu tiên bổ nhào vào lồng ngực anh, giận dỗi nói: “Sao anh đi lâu thế? Anh có biết một ngày dài như thế nào không hả, bắt em đợi anh cả một tuần liền, đáng ghét!”
Hoàng Tuấn Khải bật cười vui vẻ, âu yếm xoa đầu cô: “Được rồi đừng giận nữa, anh mua rất nhiều quà cho em đây”
Kiều Nhã Linh giả vờ ngúng nguẩy, nhanh nhảu lấy những món quà anh mua, tỏ ra miễn cưỡng nói: “Tha thứ cho anh đấy!”
Mỗi lần như thế, Hoàng Tuấn Khải sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn ý cười dịu dàng. Hoàng Tuấn Khải những năm đó chiều chuộng, nâng niu cô như bảo vật vô giá. Kiều Nhã Linh cũng cứ ngỡ, mình chính là người quan trọng nhất đối với anh. Thế nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng của mỗi mình cô. Hoàng Tuấn Khải thường xuyên ra nước ngoài không phải vì công việc, mà anh tới để thăm người anh yêu – Tuyết Loan.
Khi biết được sự thật, Kiều Nhã Linh như thể chết lặng. Nhưng cô vẫn cố gắng bấu víu vào một chút hi vọng rằng chuyện này không phải sự thật, trong trái tim anh, cô vẫn chiếm vị trí lớn nhất.
Kiều Nhã Linh vội vã chạy đi hỏi Hoàng Tuấn Khải, trước ánh mắt cầu mong, van nài của cô, anh bình thản nói: “Em không nhầm đầu, anh quả thực ra nước ngoài để thăm Tuyết Loan. Kiều Kiều, sau này anh với cô ấy sẽ ở bên nhau”
Kiều Nhã Linh đứng chôn chân một chỗ, gương mặt bàng hoàng, trái tim cô như bị người ta giày xéo, đau đớn đến chết đi sống lại. Trước khi cô biết đến cái tên Tuyết Loan, cô vẫn luôn lầm tưởng rằng, cô và Hoàng Tuấn Khải sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Cô là người con gái duy nhất trên đời này nhận được sự quan tâm của anh, hưởng thụ sự yêu thương dịu dàng không ai có thể cảm nhận được. Kiều Nhã Linh nhìn anh bằng ánh mắt hoảng loạn, run rẩy nói: “Tại sao anh lại giấu em?”
Hoàng Tuấn Khải thờ ơ nói: “Anh cảm thấy chuyện này cũng không có gì quan trọng”
Kiều Nhã Linh nở nụ cười tự giễu, không chần chừ xoay người rời đi trước khi rơi nước mắt trước mặt anh. Hoàng Tuấn Khải lúc đó không hề giải thích một lời nào, cũng không níu giữ cô lại. Những lần anh rời khỏi Việt Nam, Kiều Nhã Linh đơn độc chờ đợi anh trong nỗi nhớ khắc.
khoải. Trong khi đó, anh bay qua đại dương đến bên người anh yêu, hai người họ kề vai tựa đầu, chỉ có Kiều Nhã Linh như đứa ngốc không biết gì cả.
Kiều Nhã Linh của những năm tháng ấy thật đáng thương và thảm hại, tưởng bản thân có tất cả mọi thứ, nhưng hóa ra chỉ là hư không.
Kiều Nhã Linh đang chìm đắm trong dòng hồi ức thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Kiều Nhã Linh nghe máy, giọng nói nóng nảy của Hoàng Tuấn Khải vang lên: “Em đang ở đâu?”
Trước mắt Kiều Nhã Linh là sảnh sân bay rộng lớn có vô vàn người đang qua lại, hành khách, bảo vệ, tiếp viên hàng không… náo nhiệt đến đau đầu. Cô ở đâu ư? Cô đang ở chỗ sẽ cứu rỗi cô, đưa cô đến một chân trời mới, nơi không có đau thương. Kiều Nhã Linh chậm rãi nói: “Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh?”
Hoàng Tuấn Khải gắn giọng: “Kiều Nhã Linh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!