Chương 421
Một câu nói vu vơ bình thường nhưng lại mang theo ẩn ý rõ rệt, Tuyết Loan nói xong thì đưa mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải. Anh vẫn từ tốn ăn cơm, mí mắt cũng không buồn nhấc, tựa như chẳng để lời nói của cô ta vào tai. Tuyết Loan cắn môi, trong lòng có chút thất vọng, đúng lúc này thì Tiểu Kiệt lên tiếng: “Sao dì lại cùng cháu ăn cơm ạ?”
Tiểu Kiệt ngước đôi mắt tròn xoe đầy thắc mắc nhìn Tuyết Loan, cậu không hiểu tại sao sau này mình và người dì này sẽ cùng nhau ăn cơm. Quản gia Tôn nói với cậu rằng chỉ có người cùng một nhà mới ngồi ăn cơm với nhau hằng ngày.
Tuyết Loan tuy rất dịu dàng với Tiểu Kiệt, cậu cũng khá quý cô, nhưng Tiểu Kiệt không thích cô ở bên cậu và ba. Tuyết Loan có chút bối rối trước câu hỏi của Tiểu Kiệt, cô ta liếc nhìn Hoàng Tuấn Khải, cười nói: “Rất có thể sau này chúng ta sẽ là người một nhà, vậy nên ăn cơm cùng nhau là lẽ đương nhiên, phải không?”
Tuyết Loan vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải liền đặt mạnh đũa xuống.
Tiếng động vang lên khiến Tuyết Loan giật mình, cô ta siết chặt tay, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Gương mặt Hoàng Tuấn Khải đanh lại, không chút ý cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta. Hoàng Tuấn Khải lãnh đạm nói: “Tuyết Loan, đừng nói linh tinh trước mặt trẻ con!”
Hoàng Tuấn Khải đang tức giận, Tuyết Loan biết. Đây là lần đầu tiên Tuyết Loan đề cập đến chuyện này, cô ta cũng biết hậu quả mà mình sẽ nhận được. Thế nhưng cô ta không kìm được, nói ra những gì mình suy nghĩ. Tuyết Loan cắn môi, siết chặt đôi đũa trong tay. Tuyết Loan không nói gì nữa, lặng lẽ ăn cơm, sắc mặt đã ảm đạm đi rất nhiều.
Lúc này, dưới căn hộ Kiều Nhã Linh đang ở.
Vũ Thế Phong đang ngồi trong xe, chờ đợi Kiều Nhã Linh đi xuống.
Một lúc sau, Kiều Nhã Linh mang theo một túi hành lý lớn, khó khăn bước xuống bậc thang. Vũ Thế Phong nhanh chóng chạy đến giúp cô, cất va li vào trong cốp xe. Xong xuôi mọi thứ, Kiều Nhã Linh lên xe. Vũ Thế Phong nhìn cô cười, ni “Quyết định của em rất đúng đắn, rời khỏi Việt Nam rồi, em có thể bắt đầu cuộc sống mới mà không vướng bận điều gì”
Kiều Nhã Linh không nói gì, ánh mắt có chút mông lung, cô không hề có cảm giác nhẹ nhõm mà thấy lồng ngực mình nặng trịch. Vài ngày trước, Kiều Nhã Linh đã gọi điện cho Vũ Thế Phong, nói rằng cô đồng ý đến Singapore.
Vũ Thế Phong vô cùng vui mừng, lập tức giúp cô hoàn thành các thủ tục ra nước ngoài. Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh chóng, hôm nay, Kiều Nhã Linh sẽ lên máy bay tới Singapore. Trước đó Kiều Nhã Linh đã do dự, nhưng cuối cùng cô đã quyết định rời khỏi nơi đây.
Kiều Nhã Linh nhìn Vũ Thế Phong đang tươi cười, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng mong là như thế”
Kiều Nhã Linh đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói của Vũ Thế Phong.
Nếu tiếp tục ở lại Việt Nam, cô sẽ không thể nào thoát khỏi quá khứ đã đeo bám đẳng đẳng bao nhiêu năm trời. Người còn, cảnh vật vẫn ở đó, giữa thành phố nhỏ hẹp này, họ sẽ còn gặp lại.
Kiều Nhã Linh muốn dứt khoát quên đi Hoàng Tuấn Khải và Tiểu Kiệt, cô không muốn chìm đắm trong quá khứ nữa. Lựa chọn tốt nhất bây giờ, chính là đến một chân trời mới, bắt đầu lại từ đầu. Thế nhưng trước khi đi, Kiều Nhã Linh có một chuyện phải làm.
Kiều Nhã Linh quay đầu nói với Vũ Thế Phong: “Anh đến nhà họ Hoàng một chút được không?”
Cơ thể Vũ Thế Phong cứng ngắc, gương mặt anh ta cũng đanh lại, anh ta có chút tức giận nói: “Em đến đó làm gì, chẳng nhế bây giờ em lại hối hận rồi à?”
Kiều Nhã Linh lắc đầu, cô nói: “Không phải, tôi chỉ muốn đến gặp Tiểu Kiệt lần cuối mà thôi”
Gánh nặng trong lòng được chút bỏ, Vũ Thế Phong âm thầm thở phào, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Nếu em đã quyết định rời đi thì nên dứt khoát, em gặp thằng bé rồi lại lưỡng lự thì sao? Em việc gì phải quyến luyến một đứa trẻ kia chứ!
Tiểu Kiệt là con trai của Hoàng Tuấn Khải, em đừng dành quá nhiều tình cảm cho nó. Chúng ta cứ thế mà đi không được à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!