Chương 418
Thanh âm của quản gia Tôn chất chứa sự trách cứ và thất vọng, bà cứ nghĩ Kiều Nhã Linh thật lòng quan tâm đến Tiểu Kiệt, nhưng rồi cô lại bỏ rơi thằng bé. Tiểu Kiệt mấy ngày nay đã rất buồn, bà thương thằng bé vô cùng, trong lòng lại càng giận Kiều Nhã Linh hơn.
Bà không thể hiểu vì sao Kiều Nhã Linh lại làm như thế, tất cả mọi người đều đối xử tốt với cô, nhưng cô lại lạnh lùng rời đi không có lý do.
Hoàng Tuấn Khải không nói gì, anh chìm trong bóng tối, bóng lưng quạnh quẽ cô độc. Hoàng Tuấn Khải ngả đầu lên thành ghế, thở một hơi nặng nề. Sự ghen tuông đang xâm chiếm toàn bộ tâm trí và cơ thể anh, lồng ngực anh nóng ran như lửa đốt và trái tim anh đau đớn đến tột cùng.
Hoàng Tuấn Khải không còn sức để nổi giận nữa, anh nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Mang bài tập của Tiểu Kiệt ra đây cho tôi Quản gia Tôn đáp một tiếng, sau đó đi lên tầng lấy bài tập của Tiểu Kiệt mang xuống. Hoàng Tuấn Khải cầm bài kiểm tra của Tiểu Kiệt lên xem, bức tranh thằng bé vẽ chỉ được hạng hai. Không những thế, một số bài kiểm tra khác thành tích cũng bị giảm đi. Từ khi đi học đến giờ, đây là lần đầu tiên Tiểu Kiệt rời khỏi vị trí top 1. Tiểu Kiệt vốn rất thông minh, học nhanh hiểu nhanh, lúc nào cũng đứng đầu lớp. Vậy nên khi thấy kết quả trên lớp của thằng bé tụt xuống, Hoàng Tuấn Khải vô cùng tức giận. Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, đanh giọng nói: “Sao lại như thế này, lần trước thẳng bé làm rất tốt cơ mà? Bà không nhắc nhở thằng bé học hành à?”
Quản gia Tôn cúi đầu nói: “Khoảng thời gian trước khi kiểm tra rất quan trọng, thế nhưng Tiểu Kiệt lại gặp cú sốc về tâm lý. Nhã Linh không ở bên thằng bé, lại còn nói sẽ không bao giờ tới đây nữa, chuyện này đã ảnh hưởng đến Tiểu Kiệt rất nhiều. Dạo gần đây Tiểu Kiệt không có hứng thú làm gì cả, lúc nào cũng rầu rĩ, đến cơm cũng bỏ.”
Hôm bà đưa Tiểu Kiệt từ nhà Kiều Nhã Linh trở về, thăng bé đã khóc hết nước mắt, sau đó lả đi trong lòng bà. Tiểu Kiệt từ lúc đó đến giờ không nở một nụ cười, ngày nào cũng buồn bã đứng nhìn cửa cổng, mong đợi Kiều Nhã Linh xuất hiện. Nhưng bốn ngày rồi, cô vẫn không đến.
Kiều Nhã Linh quả thực đã nói là làm, vô cùng tuyệt tình. Tiểu Kiệt không có ai bên cạnh ngoài bà, thằng bé càng thêm cô độc hơn, từ một đứa trẻ hoạt bát vui vẻ, trở nên trầm mặc ủ rũ. Chứng kiến Tiểu Kiệt khổ sở như vậy, bà đau lòng nhưng lại không thể làm gì.
Sắc mắt Hoàng Tuấn Khải rất xấu, quản gia Tôn tiếp tục nói: “Lần trước Nhã Linh có hứa với Tiểu Kiệt nếu thằng bé đứng hạng một thì sẽ có phần thưởng cho nó. Nhưng cuối cùng cô ấy lại bỏ đi, Tiểu Kiệt không có lòng dạ nào học hành nữa. Mấy hôm trước Tiểu Kiệt còn không chịu đi ngủ, tôi phải dỗ mãi thăng bé mới chịu lên giường. Tỉnh thần Tiểu Kiệt sa sút nhiều lắm, thằng bé kiểm tra không đạt kết quả cao cũng là chuyện dễ hiểu”
Tiểu Kiệt vẫn ôm một hi vọng nhỏ nhoi rằng Kiều Nhã Linh sẽ trở lại, cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được. Cô sẽ giống như trước đây, đột ngột xuất hiện bên cạnh thẳng bé, ôm thằng bé vào lòng. Tiểu Kiệt không dám ngủ, sợ lúc cô đến mình lại không được nhìn thấy cô. Tiểu Kiệt cố chấp một cách đau lòng, thằng bé khó khăn lắm mới dành tình cảm và sự tin tưởng cho một người, nhưng đáp lại thằng bé chỉ là khoảng trống không thể lấp đầy.
Quản gia Tôn càng nói, gương mặt Hoàng Tuấn Khải càng tức giận hơn. Anh đập mạnh bài kiểm tra của Tiểu Kiệt lên bàn, mỉa mai nói: “Kiều Nhã Linh bận yêu đương với Vũ Thế Phong, vứt bỏ trách nghiệm của một người mẹ nuôi, hay lắm!”
Trước đó cô đã nói sẽ chăm sóc Tiểu Kiệt thật tốt, yêu thương thằng bé như con trai mình. Cô còn nói, Tiểu Kiệt xứng đáng có được.
hạnh phúc, cô muốn đem lại tất cả những điều tốt đẹp nhất đến cho.
thằng bé. Tất cả những lời đó, đều là nói dối! Nếu cô đã không thể thực hiện được, vậy thì đừng có hứa, gieo rắc ảo tưởng đến cho người khác sau đó phũ phàng bóp nát nó, cô thấy vui lắm sao? Cô ghét anh, chửi mắng anh cũng được, nhưng không được phép làm tổn thương Tiểu Kiệt.
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải cứng ngắc, đôi mắt anh tràn ngập sự giận dữ và đau đớn, anh gắn giọng nói: “Cái gì mà sẽ đối tốt với Tiểu Kiệt, sẽ làm hết sức mình, tất cả chỉ là nói miệng! Cô ấy vì một tên đàn ông trăng hoa khốn nạn mà bỏ rơi Tiểu Kiệt. Trong lúc thằng bé đang tuyệt vọng, thì cô ấy lại vui vẻ bên người khác” – Trán Hoàng Tuấn Khải nổi gân xanh, thanh âm của anh rít qua kẽ răng – “Ha! Kiều Nhã Linh, em muốn giày vò anh chứ gì!”
Hoàng Tuấn Khải đứng dậy, nổi trận lôi đình đá chiếc ghế ở bên cạnh, miệng liên tục nói: “Khốn khiếp! Mẹ nó!”
Quản gia Tôn cúi đầu đứng im, không dám nói một câu nào. Hoàng Tuấn Khải nổi giận vô cùng đáng sợ, anh giống như một con thú bị thương, điên cuồng đập phá mọi thứ. Nhiều hơn cả tức giận, chính là sự tuyệt vọng và tổn thương, Hoàng Tuấn Khải bây giờ đang rơi xuống vực sâu tăm tối, thịt nát xương tan, đau đớn tột cùng. Cả anh và Tiểu Kiệt đều bị phản bội và bỏ rơi, họ đều vì một người phụ nữ mà đau khổ.
Sau khi đã phá tan chiếc ghế, Hoàng Tuấn Khải đứng ngẩn người một hồi lâu. Cả tay và chân anh đều sưng đỏ, mu bàn tay thậm chí còn hơi rướm máu. Anh không chỉ đang phát tiết, mà còn đang hành hạ chính bản thân mình. Quản gia Tôn lo lắng tiến đến nói: “Ông chủ, để tôi băng bó vết thương cho ông chủ”
Quản gia Tôn cầm lấy tay Hoàng Tuấn Khải định xử lý vết thương nhưng anh giẳng ra. Hoàng Tuấn Khải cứ thế lững thững bước lên tầng, đi vào phòng của Tiểu Kiệt.
Hoàng Tuấn Khải chậm rãi đẩy cửa ra, ngồi bên cạnh Tiểu Kiệt. Thắng bé đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt phờ phạc thấy rõ. Hoàng Tuấn Khải đau lòng vuốt ve gương mặt của con trai, lồng ngực đau nhói. Hoàng Tuấn Khải thơm nhẹ lên trán con trai, dịu dàng nói: “Ba về rồi đây”
Tiểu Kiệt ngọ nguậy, vô thức năm sát vào Hoàng Tuấn Khải hơn.
Dường như thằng bé có một giấc mơ không mấy vui vẻ, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt buồn bã và đau thương. Hoàng Tuấn Khải cảm thấy trái tim nặng trịch, anh bất lực thở dài. Hoàng Tuấn Khải đột nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền rất quen mắt ở cạnh gối Tiểu Kiệt.
Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, cầm nó lên, đôi mắt anh lập tức lạnh đi. Đây chính là chiếc vòng mà Hoàng Tuấn Khải đã tặng cho Kiều Nhã Linh, sao cô lại bỏ nó ở đây?