Chương 400
Vũ Thế Phong không đi, anh ta ngả người trên ghế, một cánh tay quàng lên ghế, nhìn từ xa giống như đang ôm Kiều Nhã Linh vào lòng.
Vũ Thế Phong thấp giọng nói: “Thay vì ra đó điên loạn với bọn họ, anh thích ngồi đây với em hơn”
Khi nói những lời này, cơ thể Vũ Thế Phong gần như đổ dồn về phía Kiều Nhã Linh. Mùi hương nam tính quyến rũ của người đàn ông lan tỏa xung quanh, mang theo sự dụ hoặc khó cưỡng lại. Bàn tay của Vũ Thế Phong cơ hồ chạm vào người Kiều Nhã Linh, cô bất giác rụt người lại.
Hơi thở của anh ta rất nóng, mang theo mùi rượu nồng nàn phả lên cổ Kiều Nhã Linh. Cô không khỏi mất tự nhiên, ngọ nguậy người muốn ngồi dịch sang một bên.
Kiều Nhã Linh còn chưa kịp dịch chuyển, cánh tay rắn rỏi của Vũ Thế Phong từ trên thành ghế quàng hản lên vai Kiều Nhã Linh, khiến cô không thể nhúc nhích.
Kiều Nhã Linh bất giác ngoảnh mặt nhìn anh ta, gương mặt Vũ Thế Phong được phóng to, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt. Vũ Thế Phong hạ giọng thì thâm: “Em chạy cái gì?”
Thanh âm khàn khàn trầm ấm của Vũ Thế Phong khiến Kiều Nhã Linh bối rối cúi đầu. Vũ Thế Phong nhìn một bên má trắng nõn của Kiều Nhã Linh, đột ngột đưa tay lên, vén tóc mai của cô lên tai. Bên cạnh hai người, có một cặp đôi đang say sưa gặm nhấm môi nhau, tiếng động phát ra vô cùng mờ ám. Họ không quan tâm đang có ai bên cạnh, hành động càng lúc càng mạnh bạo, tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ không ngừng vang lên.
Kiều Nhã Linh đỏ mặt, không dám nhìn họ. Vũ Thế Phong vẫn thản nhiên như không, nhưng khi nhìn vẻ mặt xấu hổ của Kiều Nhã Linh, lồng ngực anh ta lại có chút nhộn nhạo.
Vũ Thế Phong thấp giọng cười một tiếng: “Ngại Kiều Nhã Linh không trả lời, Vũ Thế Phong rướn người về phía cô, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần. Cánh tay anh ta trượt từ vai Kiều Nhã Linh xuống dưới eo cô, nhẹ nhàng xoa nắn. Kiều Nhã Linh giật nảy người, ngẩng đầu nhìn Vũ Thế Phong. Vũ Thế Phong mỉm cười, không những không rút tay lại mà còn rất vô lại ghé sát môi vào tai cô khẽ nói: “Nhã Linh, eo em mềm thật đấy”
Kiều Nhã Linh tránh khỏi cánh tay đang càn rỡ của Vũ Thế Phong, nhíu mày nhìn anh ta: “Vũ Thế Phong, anh đừng có quá đáng”
Kiều Nhã Linh ngồi dịch sang một bên, tạo khoảng cách với Vũ Thế Phong, nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh giác và hăm dọa.
Vũ Thế Phong bật cười, thôi không đùa giỡn cô nữa. Anh ta uống cạn một ly rượu, đồng thời đưa cho cô một quyển sách được đặt trên một kệ gỗ phía sau, thấp giọng nói: “Em nhạy cảm quá rồi, như thế vẫn chưa gọi là gì đâu”
Kiều Nhã Linh cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, cô cứng đờ người, gương mặt càng đỏ hơn. Quyển sách Vũ Thế Phong đưa cho cô là một quyển sách “đen”, bìa sách có hình ảnh minh họa hai người đang trần trưồng quấn lấy nhau, vừa dung tục vừa gợi cảm mê hoặc.
Vũ Thế Phong nhìn phản ứng của cô, cảm thấy vô cùng thú vị, anh ta cười nói: “Vê mặt này em còn phải trau dồi kiến thức nhiều đấy! Mới có thể mà đã đỏ mặt ngại ngùng rồi” – Vũ Thế Phong vỗ nhẹ lên đầu cô, nói đùa – “Em nên rèn luyện khả năng chịu đựng, sau này còn dùng”
Kiều Nhã Linh lườm Vũ Thế Phong một cái, huých cùi chỏ vào bụng anh ta. Vũ Thế Phong rên lên một tiếng, cười nhăn nhó: “Anh đùa thôi mà, em có cần nặng tay vậy không?”
Kiều Nhã Linh hừ một tiếng: “Đáng đời!”
Không khí càng lúc càng náo nhiệt, mọi người bắt đầu ngồi hát.
Những bản nhạc du dương được phát ra, Kiều Nhã Linh nhìn chằm chằm lên màn hình chiếu, miệng lẩm nhẩm theo lời bài hát, người hơi đung đưa. Vũ Thế Phong hút một điếu thuốc, nhìn vẻ mặt chăm chú của Kiều Nhã Linh, không nhịn được hỏi: “Em có biết hát không?”
Kiều Nhã Linh lắc đầu: “Tôi không biết hát, tôi chỉ thích nghe nhạc thôi. Anh thì sao?”
Vũ Thế Phong nhếch miệng cười: “Cũng tàm tạm”
Kiều Nhã Linh cười nói: “Tôi rất muốn nghe anh hát một lần đấy, tôi không tưởng tượng được người lúc nào cũng ngả ngớn như anh khi nghiêm túc hát tình ca sẽ như thế nào”
Kiều Nhã Linh vốn chỉ nói đùa, không ngờ Vũ thế Phong lại nói: “Được thôi, nếu em uống hết ly rượu này, anh sẽ hát tặng em một bài. Còn nếu em uống không được, thì em phải hát cho anh nghe”