Chương 376
Hoàng Tuấn Khải không nói gì, anh bực bội tháo lỏng cà vạt, đôi mắt u ám quét quanh căn nhà của Lâm Gia Khanh. Ánh mắt của Hoàng Tuấn Khải đột ngột dừng lại ở bức ảnh đặt trên bàn uống nước, đó là một người phụ nữ còn trẻ và vô cùng xinh đẹp đang nở nụ cười thuần khiết. Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, trong lòng có chút ngờ vực.
Hoàng Tuấn Khải tiếp tục phát hiện trong nhà Lâm Gia Khanh có khá nhiều đồ dành cho trẻ sơ sinh. Đồ chơi, tã lót, bỉm… bừa bộn ở trong góc nhà. Lâm Gia Khanh đã có con rồi sao?
Tiếng nói của người giúp việc khiến Hoàng Tuấn Khải giật mình, anh nhanh chóng rời mắt khỏi những thứ đó.
“Xin lỗi, ông chủ chúng tôi không thể tiếp chuyện hai vị nữa, mời hai vị đi cho”
Kiến Quốc đưa mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh sầm mặt, lạnh lùng bước ra khỏi biệt thự của Lâm Gia Khanh. Hoàng Tuấn Khải đã tự mình đến tận đây nhưng rồi lại tốn công vô ích, không thể lấy được chiếc nhẫn “Bảo vệ, lại còn bị người đàn ông quái đản đó coi thường. Hoàng Tuấn Khải vô cùng khó chịu, sắc mặt anh từ khi ở trong nhà cho đến tận khi rời khỏi đó vẫn rất xấu. Kiến Quốc ở bên cạnh không dám nói một lời nào, chỉ có thể lẳng lặng lái xe rời đi.
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc mồi hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Anh có thấy Lâm Gia Khanh rất giống một người không?”
Kiến Quốc cau mày suy nghĩ, nói: “Tôi không rõ nữa”
Hoàng Tuấn Khải khoanh tay, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, anh lạnh nhạt nói: “Anh ta rất giống Hướng Hoa”
Kiến Quốc kinh ngạc nhìn Hoàng Tuấn Khải, bây giờ anh ta mới cẩn thận suy xét, quả thực cảm thấy hai người họ khá giống nhau. Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Anh hãy điều tra lại lai lịch của Lâm Gia Khanh cho tôi, bằng mọi cách có được mọi tư liệu của anh ta từ nhỏ cho đến lớn. Thậm chí cả gia đình, bạn bè… tất cả mọi thứ, không được sót cái nào”
Kiến Quốc gật đầu đáp: “Vâng, chủ tịch. Tôi cũng sẽ cố gắng mang chiếc nhãn ‘Bảo vệ đó về cho chủ tịch”
Hoàng Tuấn Khải cười nói: “Được, tôi tin tưởng anh”
Đến khách sạn, Hoàng Tuấn Khải mệt mỏi trở về phòng. Vừa đặt lưng xuống giường thì anh nhận được cuộc điện thoại của Tiểu Kiệt.
Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng nghe máy, giọng nói lảnh lót đầy lo lắng của Tiểu Kiệt lập tức vang lên: “Ba, rốt cuộc bao giờ ba mới về thế? Ba về nhà liền đi, dù chưa xong việc đi chăng nữa ba cũng phải về!”
Tiểu Kiệt rất hiếm khi tỏ ra nôn nóng như vậy, chỉ có khi nào anh đi công tác quá lâu thằng bé mới gọi điện giục anh. Lần này anh mới đi có vài ngày mà thằng bé đã sốt ruột bắt anh về, không biết có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không. Hoàng Tuấn Khải cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Kiệt vội vàng nói: “Ba vừa mới đi, mẹ xinh đẹp đã bị người khác dòm ngó rồi. Nếu ba không nhanh chóng về thì sẽ mất mẹ như chơi đó!”
Hoàng Tuấn Khải không hiểu Tiểu Kiệt đang nói gì: “Con nói rõ ra xem nào.”
Tiểu Kiệt thở dài một hơi, vô cùng ảo não nói: “Ba, mẹ đang hẹn hò với cái chú Vũ Thế Phong đó”
Hoàng Tuấn Khải ngồi bật dậy, trợn mắt: “Con nói cái gì cơ?”
Tiểu Kiệt lặp lại một lần nữa, từng câu từng chữ vô cùng rành rọt: “Con nói, mẹ đang hẹn hò với người khác rồi! Ba à, vị trí của ba đang bị đe dọa hơn bao giờ hết. Nếu ba không trở về, con e là vài ngày nữa thôi mẹ sẽ bị người ta đưa đi mất đấy!”
Vẻ mặt Hoàng Tuấn Khải vô cùng u ám, ánh mắt anh vừa mù mịt lại vừa giận dữ. Rốt cuộc mấy ngày vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì?
Khi Hoàng Tuấn Khải vừa đi được hai ngày, mọi chuyện vẫn vô cùng tốt đẹp. Tiểu Kiệt ở nhà với Kiều Nhã Linh, cùng cô ăn cơm, tắm rửa, chơi đùa rất vui vẻ.