Chương 368
Kiến Quốc đáp: “Vâng, chủ tịch”
Hoàng Tuấn Khải cúp máy, anh rít nốt một hơi thuốc, cuối cùng vút nó qua cửa sổ, quay người rời đi.
Hoàng Tuấn Khải đã đến London được mấy ngày, trong khoảng thời gian này, Tiểu Kiệt vẫn luôn nhớ đến ba. Mặc dù cậu rất vui khi có Kiều Nhã Linh ở bên cạnh, nhưng Tiểu Kiệt vẫn cảm thấy buồn vì ba không ở nhà với hai người họ. Kiều Nhã Linh hiểu được điều đó, vì vậy luôn dành thật nhiều thời gian chơi đùa với Tiểu Kiệt.
Bây giờ Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt đang ngồi chơi trong phòng thằng bé. Tiểu Kiệt chơi được một lúc thì năm bò dưới sàn nhà, rầu rï nhìn Kiều Nhã Linh: “Mẹ ơi, bao giờ thì ba về ạ?”
Gương mặt Kiều Nhã Linh có chút ảm đạm, cô vuốt mái tóc tơ của Tiểu Kiệt, khẽ nói: “Ba sắp về rồi, Tiểu Kiệt đừng buồn”
Dù Kiều Nhã Linh đã nói như vậy nhưng tinh thần Tiểu Kiệt vẫn chẳng khá hơn. Hoàng Tuấn Khải rất ít khi dành thời gian cho cậu, lúc nào cũng đi công tác liên miên.
Trước đó Tiểu Kiệt cảm thấy tủi thân khi không có mẹ, bây giờ có mẹ ở bên rồi nhưng niềm vui vẫn chẳng thể trọn vẹn.
Nhìn Tiểu Kiệt ủ rũ như vậy, Kiều Nhã Linh cảm thấy không đành lòng. Cô rũ mắt nhìn chiếc vòng tay bằng bạc xinh xắn trên cổ tay mình, sau đó tháo nó ra. Đây là món quà Hoàng Tuấn Khải đã tặng cô nhiều năm về trước, bây giờ cô muốn dùng nó để an ủi Tiểu Kiệt. Kiều Nhã Linh cúi người vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Kiệt, dịu dàng nói: “Tiểu Kiệt, chiếc vòng này, mẹ tặng con”
Tiểu Kiệt ngồi dậy, chớp mắt nhìn chiếc vòng trong tay Kiều Nhã Linh. Đó là một chiếc vòng bạc khá đơn giản nhưng rất đẹp, Tiểu Kiệt vừa nhìn đã vô cùng thích. Có lẽ bởi vì đây là chiếc vòng của Kiều Nhã Linh, nên cậu mới thấy nó đặc biệt như vậy. Tiểu Kiệt kinh ngạc hỏi: “Mẹ cho con ạ?”
Kiều Nhã Linh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ừ, đây là chiếc vòng mà mẹ yêu thích nhất. Bây giờ mẹ tặng nó cho Tiểu Kiệt, con giúp mẹ cất nó nhé, có được không?”
Trong tất cả những món quà mà Hoàng Tuấn Khải tặng Kiều Nhã Linh từ trước đến nay, thì chiếc vòng tay này luôn chiếm vị trí quan trọng hơn cả đối với cô. Bởi khi nhận được nó từ Hoàng Tuấn Khải, cũng chính là lần đầu tiên cô phát hiện tình cảm của bản thân dành cho anh.
Kiều Nhã Linh đã đeo chiếc vòng này được nhiều năm, cô chưa từng tháo nó ra. Nhưng hôm nay, cô quyết định tặng nó cho Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt rất vui mừng nhận lấy chiếc vòng: “Vâng ạ, con nhất định sẽ cất chiếc vòng này thật cẩn thận”
Bởi vì chiếc vòng này rất quan trọng với Kiều Nhã Linh, nên Tiểu Kiệt càng cảm thấy mình phải có trách nghiệm đối với nó. Tiểu Kiệt nắm chặt chiếc vòng trong tay, nhìn Kiều Nhã Linh đầy tò mò: “Mẹ ơi, ai tặng mẹ chiếc vòng này thế?”
Kiều Nhã Linh hơi sững người lại, sau đó nở nụ cười ảm đạm: “Một người từng rất quan trọng đối với mẹ”
Người ấy từng là cả thế giới đối với Kiều Nhã Linh, cô từng cho rằng, họ sẽ mãi ở bên nhau. Nhưng hóa ra, đó chỉ là hy vọng hão huyền của một mình cô.
Bây giờ, tất cả đã hóa tro tàn, hồi ức của quá khứ, cuối cùng cũng đã đến lúc buông bỏ. Đưa chiếc vòng đã gắn bó bao năm với mình cho Tiểu Kiệt, cũng là bởi Kiều Nhã Linh muốn chấm dứt thứ tình cảm ngốc nghếch của bản thân.
Tiểu Kiệt ngơ ngác nhìn Kiều Nhã Linh, ánh mắt cô bây giờ có chút buồn bã và thê lương. Tiểu Kiệt lập tức ôm lấy cô, ngẩng đầu nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thật trân trọng chiếc vòng này”
Kiều Nhã Linh cũng ôm lấy Tiểu Kiệt, nở nụ cười dịu dàng: “Ừ, mẹ tặng nó cho Tiểu Kiệt, bởi vì Tiểu Kiệt cũng là người rất quan trọng với mẹ đó.”
Tiểu Kiệt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, thằng bé dường như rất vui khi nghe được những lời này. Thì ra là bởi vì Kiều Nhã Linh yêu mến cậu nên mới tặng cậu chiếc vòng đã gắn bó lâu năm với cô cho cậu, điều này khiến Tiểu Kiệt vô cùng hạnh phúc. Tiểu Kiệt ôm cổ Kiều Nhã Linh, thơm chụt vào má cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!