Chương 361
Người đàn bà kia rõ ràng muốn giết chết Kiều Nhã Linh, ra tay vô cùng độc ác. Những mối quan hệ của cô từ lúc ở nhà họ Hoàng anh đều biết rõ, có lẽ ân oán giữa họ là từ trước khi cô tới đây. Hoàng Tuấn Khải không biết rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì mà lại hận thù đối phương đến vậy.
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, lạnh nhạt nói: “Chẳng có quan hệ gì cả, tôi và họ vốn không đội trời chung”
Nhìn thái độ của Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải biết là cô không muốn nói, anh cũng không ép. Từ khi Kiều Nhã Linh ở nhà họ Hoàng, cô chưa từng kể bất cứ điều gì về cuộc sống trước đó của mình.
Cô chỉ nói, mình không có gia đình. Mỗi lần nhớ đến quá khứ của bản thân, Kiều Nhã Linh đều cảm thấy rất đau khổ. Cô không muốn nhớ lại nó một chút nào, cô cũng không muốn nhắc đến những kẻ độc ác đã hủy hoại cuộc đời cô với bất cứ ai.
Hoàng Tuấn Khải nói: “Anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ, em nói người con gái kia là diễn viên phải không? Anh sẽ khiến bọn họ thân bại danh liệt, không ngóc được đầu trong giới giải trí”
Hoàng Tuấn Khải không bao giờ tha thứ cho những kẻ dám động đến người phụ nữ của anh. Đặc biệt khi nhìn thấy cô trong bộ dạng nhếch nhác, trên người đây vết bầm tím, anh đã vô cùng tức giận.
Không cần biết hai người kia có quan hệ thế nào với Kiều Nhã Linh, anh sẽ khiến họ phải trả một cái giá thật đắt.
Kiều Nhã Linh không nói gì, chỉ im lặng vuốt tóc Tiểu Kiệt. Hai mẹ con Trần Mai Hương dù có bị làm sao, cũng chẳng liên quan đến cô. Vê đến biệt thự, Hoàng Tuấn Khải bế Tiểu Kiệt về phòng, cẩn thận đắp chăn cho thằng bé. Kiều Nhã Linh vẫn luôn đi bên cạnh anh, đến khi Tiểu Kiệt an yên nằm trên giường, cô mới quay người rời đi.
Hoàng Tuấn Khải không về phòng mà lại đi theo Kiều Nhã Linh, nếu không phải cô chặn anh lại thì có lẽ anh đã theo cô vào tận trong phòng ngủ.
Từ khi ở rạp chiếu phim trở về, hai người họ vô cùng lúng túng ngượng ngập với nhau. Giống hệt như những kẻ ngốc nghếch đang chìm đắm trong tình yêu. Kiều Nhã Linh bối rối nói: “Anh đi theo tôi làm gì? Anh về phòng đi”
Hoàng Tuấn Khải nhìn cô không chớp mắt, anh mỉm cười dịu dàng, thấp giọng nói: “Kiều Kiều, ngủ ngon”
Hoàng Tuấn Khải luồn tay vào mái tóc mềm mại của cô, xoa nhẹ.
Sau đó anh quay người xuống lầu, để lại Kiều Nhã Linh hai má ửng hồng, ngơ ngác nhìn theo anh. Kiều Nhã Linh đưa tay chạm lên đầu mình, gương mặt càng nóng hơn. Kiều Nhã Linh đi vào trong phòng, cô ôm mặt, lăn lộn trên giường. Trời ạ, sao mọi chuyện lại diễn ra theo cách này chứ! Kiều Nhã Linh cảm thấy, mình đang đi sai đường mất rồi!
Hoàng Tuấn Khải trở về phòng mình, trong bóng tối, anh rút điện thoại ra, gọi điện cho Kiến Quốc. Thanh âm của anh âm u lạnh lẽo, như vang vọng từ địa ngục sâu thẳm: “Chuyện ngày hôm nay, điều tra đến đâu rồi?”
Xung quanh chỉ có một màu tối đen, Hoàng Tuấn Khải đứng bên cửa sổ, khói thuốc màu trắng luẩn quẩn trong màn đêm. Hoàng Tuấn Khải trầm ngâm nghe điện thoại, rất lâu sau, anh gẩy tàn thuốc, lạnh lùng nói: “Cậu biết phải xử lý thế nào rồi đấy!”
Sáng hôm sau, Kiều Nhã Linh vừa ra khỏi phòng liên thấy Tiểu Kiệt tươi cười đứng trước mặt cô. Sau một đêm, gương mặt thằng bé càng hồng hào có sức sống hơn. Vừa thấy Kiều Nhã Linh, Tiểu Kiệt lập tức lao đến ôm chân cô, giọng nói reo vui: “Mẹ, chào buổi sáng!”
Kiều Nhã Linh mỉm cười, cô bế Tiểu Kiệt lên, thơm vào má thằng bé một cái. Tiểu Kiệt cười tít mắt, để lộ hàm răng sữa đáng yêu. Kiều Nhã Linh dịu dàng nói: “Tiểu Kiệt ngủ có ngon không?”
Tiểu Kiệt vui vẻ đáp lại: “Vì có mẹ ở đây nên con ngủ con lắm! Con háo hức đến mức dậy rất sớm nữa. Con muốn là người đầu tiên mẹ nhìn thấy sau khi thức dậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!