Chương 357
Sau mấy ngày trời buồn bã ủ dột, Tiểu Kiệt bây giờ đã hoạt bát vui vẻ trở lại. Kiều Nhã Linh bởi vì cảm thấy có lỗi với Tiểu Kiệt nên đối xử với thằng bé càng thêm dịu dàng ân cần. Hoàng Tuấn Khải tiến tới bẹo má Tiểu Kiệt, mỉm cười nói: “Bây giờ con không nên gọi chị là chị nữa”
Tiểu Kiệt tròn mắt nhìn ba mình: “Vậy thì con phải gọi thế nào ạ?”
Nụ cười trên môi Hoàng Tuấn Khải càng đậm hơn, anh xoa đầu con trai, dịu dàng nói: “Gọi mẹ”
Tiểu Kiệt sửng sốt nhìn Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh cũng ngớ người ra. Cô cảm thấy gọi như vậy có vẻ không hay lắm, Kiều Nhã Linh đang định xua tay phản đối thì Tiểu Kiệt đã gọi to: “Mẹ!”
Thanh âm của Tiểu Kiệt non nớt mà rõ ràng, thằng bé nói xong thì cười rạng rỡ. Tiếng ‘mẹ’ của Tiểu Kiệt tự nhiên và chân thật đến mức, Kiều Nhã Linh cứ ngỡ rằng, đứa trẻ trước mặt chính là con trai của cô Vậy.
Kiều Nhã Linh kinh ngạc nhìn Tiểu Kiệt, trái tim cô bất giác nhói lên.
Một cảm giác vừa mềm mại vừa đau đớn xuất hiện trong cô, tâm trạng Kiều Nhã Linh rối bời và phức tạp. Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Kiệt gọi cô là mẹ, nhưng Kiều Nhã Linh lại cảm thấy xúc động khôn xiết.
Khóe mắt cô ẩm ướt, Kiều Nhã Linh mỉm cười, dịu dàng nói: “Mẹ đây”
Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ à…
Tiểu Kiệt chạy loạn khắp nhà, thằng bé gọi không biết mệt, giọng nói lảnh lót tràn ngập hạnh phúc. Tiểu Kiệt luôn mong muốn có một người mẹ, và hôm nay điều này đã trở thành hiện thực khiến thăng bé rất vui.
Tiểu Kiệt như thể muốn gọi bù cho quãng thời gian thiếu vắng bóng hình của người mẹ trước đó.
Tiểu Kiệt nói nhiều đến mức khiến Hoàng Tuấn Khải đau đầu, anh nhíu mày nói: “Con có cần quá khích đến vậy không hả?”
Tiểu Kiệt chẳng buồn để tâm đến lời của Hoàng Tuấn Khải. Gương mặt thằng bé sáng bừng, nụ cười rạng rỡ, cơ thể nhỏ bé cứ nhảy nhót loạn. Niềm vui của Tiểu Kiệt cũng lan sang cả Kiều Nhã Linh, nhìn thấy thằng bé hạnh phúc đến vậy, trong lòng cô có chút nhẹ nhõm.
Tiểu Kiệt cười tít mắt nói: “Mẹ, hôm nay chúng ta ở với nhau cả ngày nhé?”
Kiều Nhã Linh vẫn chưa quen được cách xưng như này, được một đứa trẻ đột nhiên gọi mình là mẹ khiến cô bối rối vô cùng. Kiều Nhã Linh đột nhiên trở thành mẹ của Tiểu Kiệt, còn Hoàng Tuấn Khải là ba thằng bé, bọn họ bây giờ giống như một gia đình vậy.
Suy nghĩ này khiến Kiều Nhã Linh càng ngượng ngùng hơn. Trước ánh mắt mong đợi của Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh dịu dàng nói: “Đương nhiên rồi, hôm nay mẹ sẽ dành cả ngày cho Tiểu Kiệt. Con muốn đi đâu, muốn chơi gì cũng đều được hết”
Tiểu Kiệt vui sướng nhảy cãng lên, hào hứng nói: “Vậy chúng ta đi xem phim đi, đang có bộ phim hoạt hình hay lắm.
Các bạn trong lớp mẫu giáo của con đều xem hết rồi mà con chưa được xem”
Kiều Nhã Linh xoa đầu Tiểu Kiệt, tươi cười nói: “Được, vậy bây giờ chúng ta đi luôn nhé!”
Tiểu Kiệt sung sướng chạy tót đi thay đồ, Kiều Nhã Linh mỉm cười, cô cũng lên phòng khách trên tầng ba để sửa soạn lại một chút. Chỉ còn lại một mình Hoàng Tuấn Khải, thấy không ai đả động đến mình, anh đành trở về phòng. Sau khi chuẩn bị xong, Kiều Nhã Linh cùng Tiểu Kiệt vui vẻ đi ra khỏi nhà. Thế nhưng mới ra đến cửa, Tiểu Kiệt đột nhiên níu tay cô lại, thắc mắc nói: “Mẹ, ba không đi cùng chúng ta sao?”
Kiều Nhã Linh ngớ người ra, cô vốn không định để Hoàng Tuấn Khải đi cùng, cô chỉ muốn xem phim cùng Tiểu Kiệt mà thôi. Với lại, người như Hoàng Tuấn Khải sẽ không đến những nơi nhàm chán như rạp chiếu phim, vậy nên tốt nhất không rủ anh đi thì hơn. Kiều Nhã Linh nói: “Chỉ chúng ta đi xem thôi”