Chương 339
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, phẫn uất nhìn Hoàng Tuấn Khải: “Anh nói đi, coi tôi như trò đùa anh vui lắm phải không? Anh đã đùa giỡn, coi thường tình cảm của tôi, khiến tôi trở thành kẻ ngu ngốc. Tôi đoán là bây giờ anh đang rất hả hê sau khi lừa tôi một vố nhỉ? Tôi thật sự phải vỗ tay khen ngợi cho trình độ diễn xuất thượng thừa của anh đấy, anh Hoàng!”
Sau một khoảng thời gian im lặng, Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng mở miệng: “Anh xin lỗi, anh không cố tình giấu em. Ban đầu, anh không lường trước được việc em và Tiểu Kiệt vô tình quen biết nhau. Anh cứ nghĩ hai người chỉ gặp nhau một lần, nhưng Tiểu Kiệt lại rất quý em, luôn đi tìm em. Anh từng cố gắng tách hai người ra, em biết mà phải không, nhưng anh đã bất lực. Anh không có cách nào để nói sự thật cho em, bởi anh biết chuyện này rất khó chấp nhận với em”
Hoàng Tuấn Khải thẳng thắn thừa nhận rắng anh đã sai, nhưng anh không hề cố tình làm vậy. Đến khi anh nhận ra mình cần phải chia rẽ hai người thì tình cảm giữa cô và Tiểu Kiệt đã gắn bó sâu sắc đến mức anh làm cách nào cũng không thể ngăn chặn được.
Bờ vai Kiều Nhã Linh chùng xuống, Hoàng Tuấn Khải quả thực đã từng cố gắng không cho hai người họ gặp nhau. Kiều Nhã Linh trách anh một thì trách bản thân mười. Chung quy cũng bởi cô quá mù quáng, nên mới để bản thân phải hứng chịu tổn thương.
Không ai nói gì nữa, tất cả chìm trong tĩnh lặng. Kiều Nhã Linh mất một hồi lâu để điều chỉnh lại cảm xúc, cô nói: “Sao anh không đưa thằng bé đến chỗ Tuyết Loan, không phải mấy người là gia đình sao?”
Kiều Nhã Linh chưa từng thấy Tiểu Kiệt và Tuyết Loan ở bên nhau, thằng bé cũng nói là mình không có mẹ, điều này khiến cô cảm thấy mờ mịt khó hiểu.
Từ khi quen biết, Kiều Nhã Linh chỉ thấy Tiểu Kiệt ở bên Hoàng Tuấn Khải, thằng bé có vẻ thiếu thốn tình cảm của mẹ. Vì vậy Kiều Nhã Linh mới cảm thấy đau lòng mỗi khi Tiểu Kiệt thủ thỉ rằng mình cô đơn như thế nào trong căn nhà trống trải.
Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Tuyết Loan không phải là mẹ của Tiểu Kiệt, cô ấy chỉ là dì của thằng bé thôi.”
Kiều Nhã Linh sững người, Tuyết Loan không phải là mẹ của Tiểu Kiệt? Vậy thì mẹ của thăng bé là ai? Cô cứ định ninh cho rằng ba người họ là một gia đình, Tiểu Kiệt là kết tinh của tình yêu giữa Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan. Thế nhưng suy đoán của cô sai hoàn toàn, Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng mờ mịt. Ngoài Tuyết Loan ra, Kiều Nhã Linh không thể đoán được mẹ của Tiểu Kiệt là ai cả.
Kiều Nhã Linh bối rối hỏi: “Thế rốt cuộc, ai là mẹ Tiểu Kiệt?”
Câu hỏi của Kiều Nhã Linh khiến Hoàng Tuấn Khải càng trở nên trầm mặc hơn. Đôi mắt anh như hòa một màu với màn đêm thăm thẳm, vừa tích mịch vừa nhuốm màu thê lương. Kiều Nhã Linh lặng người nhìn Hoàng Tuấn Khải, dường như trong một giây vừa rồi, cô đã thấy sự đau thương hiện lên trên gương mặt anh.
Hoàng Tuấn Khải lạnh nhạt nói: “Người mẹ không có trách nghiệm của thằng bé đã chết từ lâu rồi”
Bởi vì, chính Kiều Nhã Linh năm ấy đã từ bỏ thằng bé. Nên đối với anh, thăng bé không có mẹ.
Lời nói của Hoàng Tuấn Khải rất lạnh lùng, còn mang theo ý trách móc hờn giận. Vậy có nghĩa là, Hoàng Tuấn Khải đã gặp gỡ và có con với một người phụ nữ, sau đó thì người phụ nữ ấy đã qua đời.
Thế nên Tiểu Kiệt trở thành một đứa trẻ không có mẹ. Không hiểu sao Kiều Nhã Linh cảm thấy dường như Hoàng Tuấn Khải vô cùng căm hận người phụ nữ ấy, như thể cô ta đã gây ra chuyện gì vô cùng kinh khủng không thể tha thứ.
Hoàng Tuấn Khải nói: “Người phụ nữ kia từ đầu đã không cần Tiểu Kiệt, thằng bé chỉ có anh. Em đã ký vào bản hợp đồng nhận nuôi Tiểu Kiệt, từ giờ em phải có trách nghiệm với thằng bé.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!