Chương 338
~ Hoàng Tuấn Khải thấy Kiều Nhã Giọng điệu quan tâm lo lắng của anh khiến cô có chút khó chịu. Bọn họ bây giờ đã chẳng có quan hệ gì, hơn nữa còn không đội trời chung, cô không cần anh lo lắng. Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nói: “Tôi không còn là trẻ con nữa, không cần anh lo.”
Hoàng Tuấn Khải nhìn thấy vẻ mặt cáu kỉnh của cô, thở dài không nói gì nữa. Kiều Nhã Linh từ nhỏ đã không biết tự chăm sóc bản thân, lại luôn được anh cưng chiều, nên theo bản năng anh mới quan tâm nhắc nhở cô.
Hai người im lặng một lúc, Hoàng Tuấn Khải mở miệng: “Anh định nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhận nuôi của em với Tiểu Anh quả thực rất bận, sắp tới công việc còn nhiều hơn, thế nên việc chăm sóc Tiểu Kiệt anh không đảm đương nổi. Anh muốn em ở bên Tiểu Kiệt càng sớm càng tốt, như vậy thằng bé sẽ không cảm thấy cô đơn những khi anh không có ở nhà”
Nhắc đến chuyện này, trái tim Kiều Nhã Linh bất giác đau đớn. Từ sau khi biết Tiểu Kiệt là con trai Hoàng Tuấn Khải, cô như thể rơi xuống vực thẳm. Cô rất muốn lao đến trước mặt anh để hỏi sự thật, thậm chí còn mong rằng anh phủ nhận điều đó.
Sau vụ việc ba năm trước, đây là lần thứ hai Kiều Nhã Linh cảm thấy tuyệt vọng đau đớn, trời đất như thể sụp đổ.
Bây giờ Hoàng Tuấn Khải đã ở đây, Kiều Nhã Linh muốn làm rõ những chuyện vẫn luôn vướng mắc trong lòng mấy ngày nay.
Mặc dù câu trả lời có thể khiến cô suy sụp đến tột cùng, nhưng cô bắt buộc phải vén màn sự thật. Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Khải bằng ánh mắt phức tạp, cô khó khăn mở miệng: “Hoàng Tuấn Khải, tôi muốn hỏi anh một chuyện”
Thấy sắc mặt Kiều Nhã Linh đột nhiên trở nên nghiêm trọng, Hoàng Tuấn Khải nghi hoặc trả lời: “Chuyện gì?”
Bàn tay đang đan vào nhau của Kiều Nhã Linh vô thức run lên, cô trở nên căng thẳng lo lắng. Kiều Nhã Linh cắn môi, cô hít một hơi, nói: “Tiểu Kiệt là con trai anh phải không?”
Sống lưng Hoàng Tuấn Khải phảng phất cứng đờ, biểu tình trên gương mặt anh cũng vô cùng gượng gạo. Không đợi Hoàng Tuấn Khải trả lời, Kiều Nhã Linh tiếp tục nói: “Lúc gặp Tư Hiên, anh ấy đã nói cho tôi biết sự thật, anh ấy vô cùng chắc chản. Đến khi ấy, tôi mới nhận ra biết bao nhiêu điều sơ hở vô lý giữa anh và Tiểu Kiệt. Tôi chưa từng gặp ba thăng bé, mà người luôn ở bên cạnh Tiểu Kiệt lại là anh. Hơn nữa, Tiểu Kiệt không ít lần lỡ miệng gọi anh là ba. Ban đầu tôi cho rằng thằng bé nói nhầm, nhưng bây giờ thì tôi lại không nghĩ như vậy. Và một điều vô cùng quan trọng…”
Nói đến đây, Kiều Nhã Linh đột nhiên cúi đầu bật cười, nụ cười của cô đầy chua chát và tự giễu. Bàn tay cầm vô lăng của Hoàng Tuấn Khải siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, anh mím chặt môi, lồng ngực đau đớn như muốn nổ tung.
Kiều Nhã Linh nhếch miệng, từng câu từng chữ của cô rõ ràng đến nhức nhối: “Thằng bé giống anh như đúc! Điều nực cười là tôi lại không nhận ra, anh cảm thấy tôi rất ngu xuẩn phải không? Đúng vậy, tôi thật ngốc, hai người giống nhau đến thế nhưng tại sao tôi lại không nhìn ra kia chứ? Hoàng Tuấn Khải, suốt khoảng thời gian vừa qua anh đã lừa dối tôi, bây giờ anh có thể nói sự thật được rồi đấy”
Không khí xung quanh rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng động cơ ô tô vẫn không ngừng vang lên. Hoàng Tuấn Khải không nhìn cô, mắt anh vân dõi về phía trước. Cơ mặt anh căng ra, bờ môi mím chặt. Một hồi lâu sau, anh mới miễn cưỡng mở miệng: “Đúng, Tiểu Kiệt là con trai của anh”
Mặc dù đã biết trước câu trả lời, nhưng khi chính tai nghe anh thừa nhận, trái tim cô vẫn vô cùng đau đớn. Một lần nữa, Hoàng Tuấn Khải đã thành công khiến cô rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cổ họng Kiều Nhã Linh tắc nghẽn, cô cố gắng cất lời, giọng nói run rẩy: “Tại sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!