Chương 332
Anh vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, nhưng anh lại thể hiện sự tức giận của mình một cách thầm lặng. Anh ép buộc cô, khiến cô rơi vào tình huống khó xử, mặt dày nhận cô là vợ anh.
Anh lại còn vô liêm sỉ đạp chân cô dưới bàn nên cô mới nổi nóng, bộc phát cảm xúc với anh. Cứ nhớ đến những chuyện đó Kiều Nhã Linh lại cảm thấy khó chịu, cô bực bội mắng nhỏ: “Hoàng Tuấn Khải, anh đúng là đồ ch* chết! Mặt dày! Khốn khiếp!”
Trong lúc Kiều Nhã Linh đang cật lực chửi rủa Hoàng Tuấn Khải, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Kiều Nhã Linh giật nảy người, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cô vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi mở cửa để nhường người sau vào. Cánh cửa vừa mở ra, Kiều Nhã Linh còn chưa kịp nhìn thấy gì liền bị một người đổ ập lên, một sức mạnh vô cùng lớn kéo cô vào bên trong.
Kiều Nhã Linh hoảng hốt hét nhỏ một tiếng, nhắm mắt lại, lưng cô đập lên tường, cơ thể cao lớn cùng vòng tay rắn rỏi của người đàn ông bao trọn lấy cơ thể cô.
Kiều Nhã Linh mở mắt ra, gương mặt lạnh lùng của Hoàng Tuấn Khải hiện trong tầm mắt cô. Lồng ngực anh phập phồng, hơi thở dồn dập, ánh mắt đen láy găm chặt lấy cô. Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn anh: “Anh làm…”
Những lời nói sau đó của Kiều Nhã Linh bị Hoàng Tuấn Khải nuốt trọn, cô mở to mắt, người cứng đờ, trái tim như thể ngừng đập. Bờ môi ấm nóng của cô bị Hoàng Tuấn Khải cắn mạnh, mùi hương của anh xộc.
vào khoang miệng cô, mát lạnh. Hoàng Tuấn Khải không nói một lời, thô bạo phát ngấu nghiến đôi môi Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải bóp chặt miệng Kiều Nhã Linh, ép buộc cô đón nhận mình. Đầu lưỡi của anh nhanh chóng chui vào sục sạo điên cuồng, như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng.
“Buông..”
Kiều Nhã Linh phản kháng lại, nhưng tay cô bị Hoàng Tuấn Khải túm chặt, chân cũng bị anh đè lên. Hoàng Tuấn Khải như phát điên, giày vò cô đến chết đi sống lại.
Kiều Nhã Linh cố gắng vùng vẫy, tránh né, Hoàng Tuấn Khải lại túm chặt gáy cô, tiếp tục hung hăng gặm nhấm đôi môi cô. Hành động của anh giống như thể đang trừng phạt cô, tàn nhẫn và cưồng nộ. Kiều Nhã Linh đau đớn khôn cùng, bờ môi cô bị cắn đến tê dại, cơ thể run lên bần bật.
“Đồ khốn, anh dừng lại cho tôi!” – Kiều Nhã Linh cố gắng ngăn cản anh trong khi môi lưỡi hai người đang dây dưa.
Hoàng Tuấn Khải không những không dừng lại mà còn tấn công mãnh liệt hơn. Người Kiều Nhã Linh mềm nhữn không có sức lực, hàng trăm sợi dây leo vô hình siết chặt cơ thể, như muốn nghiền nát cô. Đây là những gì anh có thể làm sau khi họ gặp nhau sao? Bao nhiêu sự phẫn nộ giận dữ tích tụ anh đều trút hết lên người cô, vậy còn cô? Kiều Nhã Linh siết chặt tay, cô cắn mạnh lên môi Hoàng Tuấn Khải, mùi máu tanh nồng lập tức lan tỏa.
Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng buông cô ra, anh gục đầu trai vai cô, thở dốc. Kiều Nhã Linh ngửa đầu thở hổn hển, sau đó cô liền cho.
Hoàng Tuấn Khải một cái tát nảy lửa. Bàn tay cô run lên, cô cảm tưởng như mình có thể lập tức ngã quy xuống, cô nghiến răng nói: “Anh đang làm cái trò gì đấy? Anh phát điên cái quái gì? Anh ăn tát bao lần rồi vẫn chưa đủ phải không? Anh là đồ khốn nạn, anh hết gây rắc rối cho tôi bây giờ còn muốn đày đọa tôi nữa. Anh cút đi! Đừng để bàn tay dơ bẩn của anh chạm vào người tôi”
Má Hoàng Tuấn Khải còn hẳn rõ dấu ngón tay, gương mặt anh lạnh lùng vô cảm. Những lời nói của Kiều Nhã Linh không hề đả kích được Hoàng Tuấn Khải, anh mở miệng, thanh âm lạnh lẽo đến cực hạn: “Em và Vũ Thế Phong rốt cuộc là quan hệ gì?”
Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười nhạt: “Thì ra anh để ý đến chuyện này à? Anh lấy tư cách gì để hỏi tôi? Tôi có gặp gỡ ai, quen ai, hay thậm chí là yêu ai thì cũng không liên quan đến anhI”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!