Chương 331
Kiều Nhã Linh cho rằng Hoàng Tuấn Khải cùng lắm chỉ thừa nhận hai người có quen biết, ai dè anh lại nói hai người họ là vợ chồng. Hoàng Tuấn Khải thật sự điên rồi! Kiều Nhã Linh cuống quýt giải thích: “Mọi người đừng tin lời anh ấy nói, anh ấy chỉ đang đùa thôi”
Bọn họ chớp mắt nhìn nhau, ai cũng mờ mịt hoang mang, bởi họ không ngờ rằng có một ngày sẽ nghe được từ “vợ” phát ra từ miệng Hoàng Tuấn Khải. Hoàng Tuấn Khải là người như thế nào chứ?
Anh sẽ không bao giờ lấy chuyện này ra để đùa, mọi người hết nhìn Hoàng Tuấn Khải lại nhìn Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải thì bình thản thờ ơ, Kiều Nhã Linh lại hoảng loạn luống cuống giải thích.
Kiều Nhã Linh sợ mọi người hiểu lầm, liên tục nói: “Chúng tôi thật sự không có gì đâu, Hoàng Tuấn Khải anh đừng đùa như vậy!”
Kiều Nhã Linh cuống đến nỗi mặt đỏ cả lên, cô vừa bối rối vừa nóng nảy, giống như đang ngồi trên chảo lửa. Ánh mặt mọi người nhìn cô và Hoàng Tuấn Khải bây giờ đầy sửng sốt và nghi hoặc, nếu Hoàng Tuấn Khải cứ im lặng như vậy thì Kiều Nhã Linh có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được. Kiều Nhã Linh không hiểu trong đầu Hoàng Tuấn Khải đang nghĩ gì mà lại nói những lời khiến người khác kinh động như vậy. Cô trở thành vợ anh từ bao giờ kia chứ, đúng là hoang đường!
Hoàng Tuấn Khải nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của Kiều Nhã Linh, trong lòng rốt cuộc cũng dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng anh không có ý định giúp Kiều Nhã Linh gỡ rối, chỉ nói: “Được rồi, chơi tiếp thôi.”
Kiều Nhã Linh đen mặt nhìn anh, như vậy khác nào đang ngấm ngầm thừa nhận bọn họ là một đôi kia chứ! Hoàng Tuấn Khải đã nói thế, bọn họ cũng không dám tọc mạch gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn Kiều Nhã Linh vẫn đầy ẩn ý. Trong lòng Kiều Nhã Linh nghẹn một cục tức, giải thích cũng không được, im lặng cũng không xong, cô thật sự muốn phát điên rồi!
Hoàng Tuấn Khải cứ điềm nhiên như không khiến Kiều Nhã Linh càng phẫn nộ hơn, nhưng bây giờ cô không thể làm gì cả, chỉ có thể nín nhịn mà thôi. Ván mới bắt đầu được một nửa, Kiều Nhã Linh phát hiện ra có người đá vào chân cô.
Kiều Nhã Linh nhíu mày, cúi xuống thì thấy đôi giày da của Hoàng Tuấn Khải đang đạp trên quần mình. Trên đầu Kiều Nhã Linh xuất hiện mây đen trùng trùng điệp điệp, Hoàng Tuấn Khải càng ngày càng quá đáng, không gây sự với cô thì anh không chịu được sao?
Giọt nước tràn ly, cảm xúc bộc phát, Kiều Nhã Linh siết chặt tay, gương mặt cô bừng bừng lửa giận, cô quay phát về phía anh, phẫn nộ hét lên: “Hoàng Tuấn Khải, anh một vừa hai phải thôi!”
Vào lúc Kiều Nhã Linh quay sang, tay cô vô tình va vào một tách trà, khiến nó đổ lên người Hoàng Tuấn Khải. Chất lỏng màu vàng nhạt nhanh chóng lan ra trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của Hoàng Tuấn Khải.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, kinh sợ nhìn những gì đang xảy ra trước mặt.
Kiều Nhã Linh sững người, vết bẩn trên áo Hoàng Tuấn Khải nổi bật đến nhức mắt, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Kiều nhã Linh.
Xung quanh không một tiếng động, sự im lặng đến đáng sợ này càng khiến Kiều Nhã Linh trở nên hoảng hốt. Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ nhìn cô, không tức giận cũng không để tâm, đôi mắt anh như một cơn sóng ngầm cuồn cuộn, tăm tối lại nguy hiểm.
Kiều Nhã Linh đứng bật dậy, cúi đầu, mái tóc dài che khuất gương mặt, cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút”
Kiều Nhã Linh nói rồi vội vàng chạy đi, ai cũng ngẩn người ra. Hoàng Tuấn Khải nhìn theo bóng lưng cô, bàn tay nắm chặt. Có người phản ứng lại, vội vàng nói: “Khải, cậu không sao chứ?”
Mọi người bắt đầu nhốn nháo cả lên: “Áo bẩn hết rồi”
“Cậu làm gì mà em gái ấy giận đến thế vậy?”
“Tôi còn tưởng hai người không quen biết cơ”