Chương 281
Kiều Nhã Linh lặng lẽ rơi nước mắt, cô là người đã bị lãng quên rồi. Kiều Nhã Linh đột nhiên cảm thấy có tiếng bước chân lại gân mình, giọng nói nham nhở của một kẻ vang lên: “Con bé này cũng xinh phết nhỉ, da dẻ mịn màng trắng trẻo, vòng nào ra vòng đấy”
Một kẻ cười bỉ ổi: “Sao? Không nhịn được à? Bao lâu chưa “làm rồi hả?”
“Mày không thấy con này rất được à? Lâu lắm rồi tao chưa làm với một đứa xinh đẹp như vậy. Để không phí lắm, chúng mày muốn không?”
“Được đấy, để tao “thịt nó trước, sau đó lần lượt đến chúng mày”
Tiếng cười đê tiện của chúng khiến người Kiều Nhã Linh co rúm, thần trí cũng trở nên tỉnh táo hơn. Bọn họ không những bắt cóc cô mà còn muốn làm nhục cô nữa, Kiều Nhã Linh sợ hãi đến tột độ. Cô ngồi bật dậy, hoảng loạn lùi về sau.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn, bàn tay thô ráp đột nhiên sờ lên đùi cô. Kiều Nhã Linh giật thót tim, cuống quýt tránh né. Giọng nói khàn khàn của tên kia vang lên: “Mẹ nó, cảm giác tuyệt vã*, da nó mềm như bông ấy!”
“Ð*, mày chưa gì đã cứng rồi à ha ha”
Lời nói tục tĩu và hèn hạ của bọn chúng khiến Kiều Nhã Linh ghê tởm, cô biết mình sắp phải đối mặt với chuyện kinh khủng gì.
Những tên khốn nạn này không thể khống chế được thân dưới của mình, muốn giở trò đồi bại với cô. Cơ thể Kiều Nhã Linh run lên bần bật, tình cảnh hiện tại hoàn toàn bất lợi cho cô.
Kiều Nhã Linh cố hết sức lùi về phía sau, nhưng cổ chân cô nhanh chóng bị tóm lại, một sức mạnh vô cùng lớn lôi cô xuống dưới.
Một tên thấp giọng nói: “Lại đây nào người đẹp, bọn anh nhất định sẽ khiến em sung sướng”
Một bên mặt Kiều Nhã Linh bị dính bùn đất nhưng vẫn không thể che khuất đi vẻ đẹp rực rỡ của cô. Những kẻ đó đã bị cô thu hút, bản năng của đàn ông khiến chúng muốn chiếm đoạt cô hơn bao giờ hết.
Chúng cởi trói cho cô, sau đó bàn tay bẩn thỉu của chúng chui vào vạt áo cô sờ mó, cố gắng kéo lớp quần áo trên người cô xuống.
Kiều Nhã Linh điên cuồng gào thét, cô dùng hết sức bình sinh để phản kháng. Thế nhưng cô không thể đấu lại mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang bị thân dưới chi phối. Kiều Nhã Linh như con cá nằm trên thớt, không thể phản kháng hay cử động.
“Lúc khốn các người buông tôi ra! Cứu tôi với! Có ai không?”
Tiếng gào thét trong vô vọng của Kiều Nhã Linh cứ thế biến mất trong không gian hoang vu không một bóng người. Cổ họng cô khản đặc, bàn tay ghê tởm của chúng liên tục làm nhục cơ thể cô.
Kiều Nhã Linh không ngừng rơi nước mắt, sự đau đớn và nhục nhã dâng trào trong lòng khiến cô như muốn chết đi. Cô cảm thấy bản thân như đang dần bị vấy bẩn, cơn buồn nôn dội lên cổ họng cô.
Đột nhiên tiếng chuông thông báo ở điện thoại vang lên, bọn chúng dừng mọi hành động trên người cô lại. Một tên kiểm tra điện thoại, sau đó nói: “Tiền đã được chuyển rồi, hắn ta yêu cầu thả người”
Chúng vứt Kiều Nhã Linh xuống đất, đứng dậy đi ra ngoài. Kiều Nhã Linh co người vào một góc, túm chặt chiếc áo đã rách trên người. Đầu tóc cô rũ rượi, quần áo xộc xệch, gương mặt tái nhợt đến đáng sợ. Kiều Nhã Linh nhắm mắt lại, bờ môi run run mím chặt kìm nén tiếng nức nở.
Một hồi lâu sau Kiều Nhã Linh mới khó khăn ngồi dậy, trong phòng giờ không có ai, bọn chúng đã ra ngoài cả. Khi nghe Tiểu Kiệt được thả ra, Kiều Nhã Linh đã rất nhẹ nhõm. Người phải chịu sự đau đớn này chỉ cần một mình cô thôi là đủ, nếu Tiểu Kiệt bị làm sao, cô sẽ sống mãi trong da dứt. Một lúc sau thì đám người đó quay lại, Kiều Nhã Linh lập tức sợ hãi co người vào góc tường. Tiếng cười nói ồn ào của bọn chúng khiến cô khó chịu.
“Con mồi lần này đúng là đáng giá, tao không ngờ có ngày mình được cầm tám tỷ trong tay”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!