Chương 253
Kiều Nhã Linh ngó đầu xuống cửa sổ, lập tức nhìn thấy chiếc ô tô đen của Hoàng Tuấn Khải đang đậu ở dưới. Kiều Nhã Linh cắn môi, cô không muốn đi xuống một chút nào.
Đúng lúc này, trưởng phòng đứng lên và nói: “Hôm nay chị Mai có việc bận nên tối nay không thể tăng cả, ai giúp chị ấy hoàn thành việc thu thập tin tức của bài báo ngày mai đi”
Mọi người ai cũng xua tay rồi chuồn lẹ, riêng Kiều Nhã Linh là sáng mắt lên, hấp tấp giơ tay: “Chị để em ạ!”
Nói rồi Kiều Nhã Linh phi nhanh như một cơn gió lấy tập tài liệu từ tay chị trưởng phòng rồi quay lại bàn làm việc. Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để trốn tránh Hoàng Tuấn Khải, không phải lên xe ngồi với anh.
Kiều Nhã Linh nở nụ cười nhẹ nhõm, bắt tay vào công việc.
Chị trưởng phòng chớp chớp mắt nhìn cô, lần đầu tiên chị ta thấy một người phải tăng ca mà lại vui vẻ như vậy. Mắt sáng rực, nụ cười tươi rói, ánh mắt thể hiện sự quyết tâm. Trưởng phòng hài lòng gật đầu, đúng là tuổi trẻ, tinh thần làm việc thật năng nổ!
Quá giờ làm đúng mười phút thì Hoàng Tuấn Khải gọi điện cho Kiều Nhã Linh, cô bắt máy, nhanh chóng nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi phải ở công ty tăng ca, anh cứ về trước đi, lúc nào xong việc tôi sẽ đến.”
Đầu dây bên kia trầm mặc, Kiều Nhã Linh có thể cảm nhận được sự tức giận đang ẩn nhẫn của anh. Thế nhưng cô đã nói vậy thì anh có thể làm được gì kia chứ, Kiều Nhã Linh đắc ý nói: “Vậy nhé, cúp đây.”
Hoàng Tuấn Khải trợn mắt nhìn điện thoại, cuối cùng bất lực thở dài. Nếu không phải trước đó đọc được những mảnh giấy tâm sự của Kiều Nhã Linh nhiều năm về trước, có lẽ bây giờ anh đã nóng nảy lên tận chỗ làm việc của cô để lôi cô về rồi. Hoàng Tuấn Khải ngước lên nhìn cửa sổ nơi Kiều Nhã Linh làm việc, sau đó quay xe đi về.
Đến khi xong xuôi tất cả công việc thì đồng hồ đã điểm chín rưỡi tối. Kiều Nhã Linh có chút giật mình, không ngờ đã muộn như vậy. Cô thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đến nhà họ Hoàng. Lúc đến nơi thì đã là mười giờ, đèn nhà họ Hoàng vẫn còn sáng bừng. Kiều Nhã Linh vội vã chạy vào bên trong, cô sợ giờ này Tiểu Kiệt đã ngủ mất rồi cũng nên.
Trước đó đã hứa đến gặp thằng bé, giờ lại đến muộn, không biết Tiểu Kiệt có giận không.
Kiều Nhã Linh vừa mở cửa thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha xem tỉ vi, nghe thấy tiếng động thì hai người đồng thời quay đầu lại. Hoàng Tuấn Khải không biểu cảm nhìn cô, còn Tiểu Kiệt mắt sáng lên, mừng rỡ lao về phía Kiều Nhã Linh.
“Chị đến rồi!” – Thằng bé hét toáng.
Kiều Nhã Linh ôm chầm Tiểu Kiệt vào lòng, cô mỉm cười xoa đầu Tiểu Kiệt. Thăng bé rất vui, hớn hở nói: “Em đợi mãi cuối cùng chị cũng đến”
Kiều Nhã Linh áy náy nói: “Chị xin lỗi, hôm nay chị phải tăng ca nên đến muốn, chị cứ tưởng Tiểu Kiệt ngủ rồi nữa. Em đợi có lâu không?”
Tiểu Kiệt nũng nịu nói: “Đợi lâu lắm ạ, em ngồi mãi mà đồng hồ mới nhích được một tí, em sốt ruột chết đi được. Dù buồn ngủ lắm em cũng nhất quyết muốn đợi chị về”
Tiểu Kiệt trong khoảng thời gian đợi cô quay về chỉ có ngồi nhìn đồng hồ rồi lại chạy ra ngó ngoài cửa. Thằng bé mong ngóng Kiều Nhã Linh thế nào, Hoàng Tuấn Khải là người hiểu rõ nhất.
Tiểu Kiệt cứ than ngắn thở dài là thời gian trôi quá lâu, liên tục hỏi anh là bao giờ Kiều Nhã Linh mới đến. Thằng bé là một cậu nhóc không kiên nhẫn, vậy nên gắng gượng đến bây giờ đã là giỏi lắm rồi.
Nghe Tiểu Kiệt nói vậy Kiều Nhã Linh lại càng tự trách hơn, đáng nhẽ cô đã có nhiều thời gian dành cho Tiểu Kiệt, nhưng chỉ vì tránh Hoàng Tuấn Khải nên giờ này mới tới được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!