Chương 194
Dù sao thì ba cũng không thể cạnh tranh nổi với cậu, thế nên Tiểu kiệt quyết định cho ba lại gần chị xinh đẹp hơn một chút.
Hoàng Tuấn Khải lần đầu tiên chụp mấy kiểu ảnh như thế này, anh đứng bên trái Kiều Nhã Linh, còn Tiểu Kiệt đứng bên phải. Tiểu Kiệt cười tít mắt, buột miệng nói: “Giống như chụp ảnh gia đình vậy”
Kiều Nhã Linh mím môi, vẻ mặt thoáng bối rối. Hoàng Tuấn Khải trong lòng âm thầm giật mình, trái tim bỗng chốc nhức nhối, một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lồng ngực anh. Hoàng Tuấn Khải nhìn trong màn hình, ba người họ đang tựa sát vào nhau, trông thân mật gần gũi hệt như một gia đình.
Sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt lộ ra chút thê lương. Tiểu Kiệt ngẩng đầu trông thấy vẻ mặt hai người đều có chút là lạ, cậu nhóc không để tâm cho lắm, nói: “Chú đứng dịch vào đi, lệch đội hình kìa”
Hoàng Tuấn Khải dịch về phía Kiều Nhã Linh, cánh tay chạm vào vai cô. Mùi hương nam tính của anh choáng ngợp trong không khí, sự tôn tại của anh khiến căn phòng càng trở nên chật hẹp hơn.
Kiều Nhã Linh theo phản xạ hơi co người lại, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng ra. Kiều Nhã Linh mất tự nhiên nghiêng người về phía Tiểu Kiệt, muốn giãn khoảng cách với anh. Hoàng Tuấn Khải nhận ra phản ứng nhỏ này của cô, anh hơi nhíu mày, mặt dày đuổi theo. Lần này Kiều Nhã Linh bị kẹp giữa Hoàng Tuấn Khải và Tiểu Kiệt, không dịch chuyển được nữa, đành bất lực đứng im.
“Mọi người cười thật tươi nhé, tươi như thế này này”
Tiểu Kiệt híp mắt cười để lộ hàm răng trắng sữa, trông vô cùng đáng yêu. Kiều Nhã Linh bật cười, ánh mắt Hoàng Tuấn Khải cũng vô cùng mềm mại.
Kiều Nhã Linh nở một nụ cười rạng rỡ, ôm chặt lấy Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt bấm nút, sau đó cũng ôm lấy Kiều Nhã Linh cười tít. Bức ảnh đầu tiên được chụp, Tiểu Kiệt cầm trong tay cúi đầu nhìn.
Cậu và Kiều Nhã Linh vô cùng vui vẻ và thân mật, chỉ riêng có một người là trông lạc loài hơn hản. Tiểu Kiệt bĩu môi phê bình: “Trông chú chả hợp với tụi cháu gì cả, nhìn cứ như ai thiếu nợ ấy”
Kiều Nhã Linh cũng nhìn vào bức ảnh, nghe Tiểu Kiệt nói vậy thì bật cười. Quả thật gương mặt Hoàng Tuấn Khải vô cùng lạnh nhạt, so với hai người họ không hề ăn nhập gì hết.
Tiểu Kiệt tiếp tục làu bàu: “Chú đúng là kém cỏi, không biết chụp ảnh, cháu mới ba tuổi còn tạo dáng đẹp hơn chú nhiều.”
Hoàng Tuấn Khải trong bức ảnh mặt mày không cảm xúc, thờ ơ nhìn vào máy ảnh, vẻ mặt vô cùng nhàm chán.
Thế nhưng phải thừa nhận rằng dù Hoàng Tuấn Khải không thể hiện biểu cảm gì thì trông anh vẫn vô cùng tuấn tú mê người. Kiều Nhã Linh nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, cô bất giác đưa mắt lên nhìn anh, đúng lúc anh cũng đang chăm chú nhìn mình.
Đôi mắt Hoàng Tuấn Khải đen không thấy đáy, sâu hun hút, tựa như đã nhìn cô từ rất lâu rồi. Trái tim trong lồng ngực Kiều Nhã Linh đập điên cuồng, cô bối rối cụp mắt xuống.
Tiểu Kiệt ở bên cạnh không biết gì cả, vẫn liến thoắng nói: “Tẹo nữa chú phải cười một chút vào, không được đứng im như: khúc gỗ thế, phải như thế này này”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!