Chương 192
Tiểu Kiệt vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ”
Tiểu Kiệt đột nhiên nhớ ra: “À đúng rồi, em có một món quà tặng chị nè”
Tiểu Kiệt lôi ra từ trong balo nhỏ một chiếc vòng tay bằng hạt đáng yêu, đưa cho Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh mỉm cười nhận lấy, trong lòng vô cùng ngọt ngào, không ngờ Tiểu Kiệt lại còn chuẩn bị quà cho cô nữa. Như vậy càng khẳng định trong lòng thăng bé rất yêu mến cô.
Kiều Nhã Linh dịu dàng xoa đầu Tiểu Kiệt, âu yếm nói: “Cám ơn em, chị thích lắm”
Tiểu Kiệt híp mắt cười, nũng nịu nói: “Chị ơi, thơm thơm”
Kiều Nhã Linh bật cười, cúi đầu thơm chụt vào hai chiếc má phúng phính của Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt cười hì hì, cũng ôm cổ Kiều Nhã Linh thơm vào má cô.
Nhìn hai người bên cạnh thân mật, đến một ánh mắt cũng không buồn nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải tức đến đỏ mặt, hắng giọng nói: “Vào th Cả ba người cùng nhau bước vào bên trong, hôm nay là thứ bảy nên khu vui chơi khá náo nhiệt. Vì là lần đầu đến đây nên Tiểu Kiệt rất thích thú, cầm tay Kiều Nhã Linh chạy loạn khắp nơi. Tiểu Kiệt với Kiều Nhã Linh ríu rít nói chuyện với nhau như đôi chim ri. Hoàng Tuấn Khải chậm rãi bước từng bước theo sau, ánh mắt mềm mại nhìn hai bóng hình phía trước.
Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng sánh vai với Kiều Nhã Linh, anh liếc nhìn một bên mặt rạng rỡ của cô, đôi mắt to tròn lấp lánh như sao trời, nụ cười xinh đẹp luôn nở ở trên môi, dịu dàng nói chuyện với Tiểu Kiệt.
Hoàng Tuấn Khải cũng muốn hòa chung vào không khí của hai người kia, anh mở miệng gợi chuyện với Kiều Nhã Linh: “Làm sao mà em lại quen với Tiểu Kiệt”
Hai người dường như khá bất mãn vì bị anh xen vào cuộc trò chuyện, Tiểu Kiệt khó chịu nhìn anh, Kiều Nhã Linh miễn cưỡng nói: “Tôi tình cờ cứu Tiểu Kiệt khỏi một chiếc xe, rồi sau đó chúng tôi quen nhau”
Kiều Nhã Linh trả lời rất qua loa, dường như không hề có ý định tiếp tục câu chuyện với anh. Hoàng Tuấn Khải chưa kịp nói gì thêm Kiều Nhã Linh đã quay sang tiếp tục cười đùa vui vẻ với Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải đen mặt nhìn hai người họ, trong lòng vô cùng bất mãn. Thế nhưng Hoàng Tuấn Khải im lặng không nói gì, tiếp tục đi đẳng sau.
Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt vui vẻ tung tăng khắp mọi nơi ở khu vui chơi. Cả hai cùng nhau chơi rất nhiều trò chơi như đu quay, đua xe, phi tiêu… còn Hoàng Tuấn Khải chỉ đứng nhìn ở bên cạnh, tuyệt nhiên không tham gia vào bất cứ trò gì. Kiều Nhã Linh với Tiểu Kiệt cũng chẳng có ý định bảo anh chơi cùng, thêm anh vào chỉ khiến họ mất vui.
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải không cảm xúc, lẳng lặng đi theo hai người từ đông sang tây, giống như kỳ đà cản mũi vậy.
Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt suốt cả quãng đường đều cười đùa không ngớt, hai người thật sự vô cùng ăn ý, chơi gì cũng đều thằng cả.
Họ giống như quên luôn sự hiện diện của Hoàng Tuấn Khải, mặt Hoàng Tuấn Khải ngày càng khó nhìn, cuối cùng đen như đít nồi, buồn bực đứng ở đẳng sau. Đến trò chơi leo núi, Hoàng Tuấn Khải rốt cục không nhịn được, mở miệng nói: “Anh cũng muốn chơi”
Hai người họ quay lại nhìn anh, không nói không rằng đi sang khu trò chơi bên cạnh, vứt anh ở lại đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!