Chương 179
Bây giờ Hoàng Tuấn Khải chỉ có một mình, mà hai người họ đã đính hôn, Tuyết Loan nghĩ cô có thể là người phù hợp với anh và bù đắp sự thiếu thốn tình cảm cho Tiểu Kiệt. Cô cũng biết đề nghị này của mình rất hoang đường, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Hoàng Tuấn Khải tránh né ánh mắt của Tuyết Loan, anh không thể chấp nhận cô được. Mẹ của Tiểu Kiệt chỉ có một, và người ấy mãi mãi không phải là Tuyết Loan.
Cô là một người con gái tốt, cô xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn hơn. Hai người xét trên phương diện tình cảm rất khó để đến với nhau, điều này cả anh và cô đều biết rõ.
Tuyết Loan thật lòng thương Tiểu Kiệt, anh rất cảm kích, chỉ có điều bọn họ không thể trở thành một gia đình.
Hoàng Tuấn Khải áy náy nhìn cô, thấp giọng nói: “Tuyết Loan, anh chưa nghĩ đến chuyện này, anh cảm thấy như bây.
giờ vẫn tốt”
Hoàng Tuấn Khải không thẳng thừng từ chối mà ý tứ nói như vậy, Tuyết Loan có thể hiểu rằng anh không chấp nhận đề nghị của cô. Tuyết Loan mím môi, cụp mắt xuống.
Mặc dù cô đã đoán được câu trả lời, nhưng khi nghe anh nói như vậy cô vẫn thấy đau lòng. Gương mặt Tuyết Loan không giấu được vẻ thất vọng, Hoàng Tuấn Khải không biết nói gì hơn, chỉ có thể nói: “Anh xin lỗi”
Không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, Tuyết Loan buồn bã nhìn ra bên ngoài. Hoàng Tuấn Khải là một người đàn ông lạnh lùng và khó hiểu, trong lòng anh cất giấu rất nhiều bí mật, Tuyết Loan trước giờ vẫn không thể chạm vào góc khuất nơi trái tim anh. Đây là sự thất bại của cô, không thể trách anh được.
Tuyết Loan nở nụ cười gượng gạo: “Em cũng chỉ nói thế thôi, anh đừng bận tâm. Thấy Tiểu Kiệt đáng thương quá nên em mới buột miệng nói như vậy.”
Tuyết Loan cố gắng tỏ ra thoải mái, nhưng Hoàng Tuấn Khải có thể nhận ra ánh mắt thất vọng của cô. Hoàng Tuấn Khải không muốn tổn thương cô, chỉ là bọn họ không thể nào đến với nhau.
Việc để một người phụ nữ anh không có tình cảm bước vào cuộc sống của mình, chăm sóc con anh, khiến anh rất khó chịu. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Dù sao cũng cám ơn em, sau này em cứ làm mẹ nuôi của nó được rồi”
Tuyết Loan chỉ cười không nói gì, cái chức danh mẹ nuôi này chẳng thể hiện được điều gì cả. Cô không thể chăm sóc Tiểu Kiệt như một người mẹ đích thực hay chính thức bước vào cuộc sống của hai ba con họ. Tuyết Loan biết anh nói vậy chỉ để an ủi mình, cô càng buồn bã hơn.
Tuyết Loan cầm lấy túi xách, nói với Hoàng Tuấn Khải: “Vừa nãy em mang quà sang cho Tiểu Kiệt, giờ cũng muộn rồi, em về đây”
Hoàng Tuấn Khải tiễn Tuyết Loan ra khỏi cừa, anh trầm mặc đứng một chỗ, lắng lặng nhìn bóng lưng của cô khuất dần. Bóng tối bao phủ khắp nơi, bầu trời không sao, cũng không có một ngọn gió nào lả lướt trên những tán cây. Hoàng Tuấn Khải lấy thuốc lá ra, rít một hơi. Anh nhìn vào màn đêm vô tận, ánh mắt lộ ra chút cô độc, như hòa vào vẻ tĩnh mịch của không gian.
Ngày hôm sau, Tuyết Loan quyết định trở lại Anh. Cô vốn chỉ định về thăm nhà vài ngày rồi đi, với lại thêm chuyện ngày hôm qua khiến cô mất hết tinh thần, không muốn ở lại Việt Nam nữa.
Hoàng Tuấn Khải sau khi nghe cô gọi điện thông báo thì im lặng một lúc, sau đó nói: “Anh đến tiễn em”
Chuyến bay của Tuyết Loan cất cánh vào lúc gần trưa, ngoài Hoàng Tuấn Khải thì còn có Tuyết Phi đến tiễn cô. Tuyết Phi nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải đến thì vô cùng vui mừng, nhưng cố gắng đè nén cảm xúc lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!