Chương 170
Kiều Nhã Linh cắn môi, bực bội mắng Hoàng Tuấn Khải ở trong lòng. Anh đúng là sao chổi, Kiều Nhã Linh cứ tưởng rằng mình làm được một chuyện tốt cho cả bản thân lẫn công ty, không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Kiều Nhã Linh vò đầu, ngày hôm nay nhiều chuyện đen đủi xảy ra thế không biết.
càng thấy sai sai, giống như người bọn họ nói không phải Tuyết Loan vậy.
[Lần trước cô ta đã lên báo với Hoàng Tuấn Khải một lần rồi, tôi thấy cô ta giống loại hồ ly tỉnh bám lấy anh ấy thì đúng hơn.]
[Cô ta không thể là vợ anh ấy, nhìn cô ta quê mùa chết đi được, làm sao xứng với anh Tuấn Khải của chúng ta.]
[Đúng thế, cô ta thật đáng ghét, tưởng được anh ấy đưa đi mua sắm là nghĩ mình sẽ đặt chân vào nhà họ Hoàng chắc.]
[Tôi là người hôm trước đã gặp cô ta ở công ty đây, mấy người không biết cô ta hung hăng thế nào đâu, còn quát tháo cả tôi cơ mà.]
Bình luận trải hàng dài, Kiều Nhã Linh lướt xuống dưới, lông mày nhíu chặt hơn, sao cô có lại thấy người họ đang nhắm tới chính là mình thế nhỉ. Kiều Nhã Linh có linh cảm không tốt, bèn ấn vào bài báo kia.
ròng mắt Kiều Nhã Linh lập tức muốn rớt ra ngoài, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên. Đây đâu phải là tấm ảnh vừa rồi cô chụp, sao ảnh cô và Hoàng Tuấn Khải đi mua sắm lần trước lại xuất hiện ở đây?
Đã thế tiêu đề bên ngoài còn có mấy từ “vợ chính thức”, thật dễ khiến người khác không hiểu lầm. Kiều Nhã Linh trở thành vợ của Hoàng Tuấn Khải lúc nào mà cô cũng không biết vậy.
Đầu óc Kiều Nhã Linh rối tinh rối mù, cô chẳng hiểu gì cả, mọi thứ thay đổi ngoài sức tưởng tượng của cô. Kiều Nhã Linh tiếp tục đọc bình luận, fan của anh kéo vào đông như quân nguyên, chửi cô không ra một thể thống gì cả.
[Sao trên đời có một người phụ nữ tâm cơ như cô ta chứ? Cô ta mà thật sự là vợ anh ấy thì tôi sẽ mãi mãi anti cô ta.]
[Loại phụ nữ tầm thường này không thể vợ anh ấy được đâu, chắc bám theo để cọ nhiệt chứ gì.] [Nhìn cái mặt cô ta tôi đã biết là không phải loại người tử tế gì rồi, nghe nói cô ta làm ở Tôn Hoàng, ngày mai có ai cùng tôi đến công ty tìm cô ta nói chuyện cho ra nhẽ không?]
Kiều Nhã Linh đọc đến đây thì sợ tái mặt, mọi chuyện bắt đầu đi quá xa rồi. Cô không thể nào ngồi im chờ chết được, qua bài báo lần trước cô đã biết đám fan não tàn của Hoàng Tuấn Khải hung hăng đến nhường nào. Kiều Nhã Linh nước mắt lưng tròng, bây giờ họ mà tìm cô thì cô chỉ có nước nhảy lầu mà thôi. Kiều Nhã Linh sợ vụ việc ngày càng lớn hơn, vì vậy cô gọi điện cho chị Bội.
“Chị, chị có thể giúp em gỡ bài báo đó xuống được không?” – Kiều Nhã Linh gần như khóc mà nói.
Chị Bội bất lực nói: “Chị cũng không giúp được em đâu, chính Hoàng Tuấn Khải đã cho người đăng như vậy đấy”
Kiều Nhã Linh kinh ngạc không thốt lên lời, hóa ra Hoàng Tuấn Khải là người trắng trợn đổi ảnh rồi đăng lên mạng sao? Lửa giận bốc lên đầu Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải đúng là đồ khốn, dám dùng cách này để chơi xỏ cô. Được rồi, cô chịu thua, anh ta giỏi lắm! Kiều Nhã Linh thở phì phì, chỉ hận không thể xông vào nhà họ Hoàng đạp cho Hoàng Tuấn Khải một cái.
Chị Bội nói: “Chị không biết em và chủ tịch có quan hệ gì, nhưng chị nghĩ em nên tự mình tìm chủ tịch cầu xin giúp đỡ đi.”
Kiều Nhã Linh bặm môi, cô thực sự không muốn cầu xin Hoàng Tuấn Khải một chút nào. Thế nhưng bây giờ tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu không kịp thời xử lý mọi chuyện sẽ bị làm lớn lên, người bị thiệt chỉ có cô mà thôi.
Kiều Nhã Linh chịu đả kích quá lớn, ngồi thừ trên ghế không biết làm sao. Não trái khuyên cô nên hạ mình gọi điện cho Hoàng Tuấn Khải, não phải thì nhắc cô phải tỉnh táo lên, không thể nhờ cậy kẻ thù của mình được.