Chương 165
Gương mặt Tuyết Phi tái đi, người cũng run lên vì tức giận, cô ta uất hận nói: “Con khốn! Mày mãi mãi chỉ là đồ tiểu tam, không có ai yêu thương mày hết!”
Kiều Nhã Linh đột nhiên nở nụ cười quái dị, cô cúi thấp người, ghé vào tai Tuyết Phi thì thâm: “Không phải người muốn phát sinh quan hệ với Hoàng Tuấn Khải là cô sao? Như vậy, người được gọi là tiểu tam phải là cô chứ?”
Mặt Tuyết Phi trắng bệch, cô ta dựng tóc gáy, nổi da gà, đôi mắt trợn trừng nhìn Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh vốn chỉ định chọc tức Tuyết Phi, không ngờ lại nói trúng tim đen của cô ta.
Tuyết Phi có tật giật mình, người cô ta run lên nhè nhẹ, gương mặt cô ta bàng hoàng như thể vừa nghe được một chuyện động trời. Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười: “Tôi nói đúng rồi phải không?”
cũng không thể rửa sạch vết nhơ này.
Tuyết Phi không muốn thừa nhận, chuyện này quả thực chẳng hay ho gì cả. Nếu để người khác biết, cô ta sẽ phải sống trong nhục nhã suốt đời. Yêu chồng chị mình, chuyện này nghe quả thực rất kinh tởm, nhưng cô ta thì không hề cảm thấy như vậy.
Đối với cô ta, tình yêu không có lỗi, chẳng có ai đáng bị lên án chỉ vì làm theo trái tim chỉ dẫn cả. Vậy nên cô ta cứ mãi chìm đắm trong thứ tình cảm mà cô ta tự vẽ ra.
€ô ta yêu Hoàng Tuấn Khải đến sỉ dại, suốt mấy năm qua luôn tìm tất cả mọi cách để gây chú ý với anh. Cho dù biết chị gái mình đã đính hôn với anh, cô ta vẫn không kìm nén được dã tâm muốn độc chiếm anh cho riêng mình.
Cô ta chọn tình yêu, và đạp đổ lên thứ tình cảm chị em ruột suốt bao năm trời. Tuyết Phi không hề cảm thấy ăn năn hay hối hận, cô ta găn giọng: “Tôi chẳng làm gì sai cả, cô im miệng đi!”
Kiều Nhã Linh cười nhạt, đến giờ này mà cô ta vẫn còn cứng miệng cho mình là đúng. Cũng phải thôi, bị người khác phát hiện chuyện đáng xấu hổ của mình đương nhiên sống chết cũng không chịu thừa nhận rồi.
Thế nhưng đã có gan làm thì phải có gan chịu, nếu cô ta không muốn mọi thứ vỡ lở ra thì từ đầu đừng có gây chuyện.
Kiều Nhã Linh mỉa mai nói: “Cô mở mồm ra nói tôi là tiểu tam, thế sao không xem lại bản thân mình đi. Đến anh rể mình mà cũng tơ tưởng đến, cô thực sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn! Tôi ít ra vẫn còn có liêm sỉ, còn cô thì sao?”
Kiều Nhã Linh híp mắt lại, dùng tay đẩy vai Tuyết Phi: “Vẻ ngoài thì tỏ ra thanh cao lắm, sau lưng thì làm ra chuyện tày đình, cắm cho chị gái mình cái sừng to tướng, lén lút qua lại với anh rể.
Tôi đúng là phải vỗ tay khen ngợi cô đấy, loại chuyện cặn bã như vậy mà cũng làm ra được, tôi cả đời này cũng không học theo cô nổi đâu”