Chương 147
Một lúc sau thì màn hình sáng lên, hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ba cậu nhóc từ hồi chiều. Tiểu Kiệt đang định cất điện thoạ chỗ cũ thì tiếng chuông đột ngột reo lên, người gọi điện là ba cậu. Tiểu Kiệt liền bắt máy: “Ba ạ?”
Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, cuối cùng thì thăng nhóc này cũng chịu mở điện thoại. Từ lúc không thấy thằng bé đâu anh đã liên tục gọi cho nó, nhưng luôn không liên lạc được.
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng mở miệng: “Bây giờ con lập tức đi về nhà, nếu không thì đừng bao giờ quay lại nữa”
Tiểu Kiệt không hiểu ba cậu lại khó chịu chuyện gì, đêm hôm rồi lại còn gọi điện lớn giọng bắt cậu về. Trước đấy cậu tưởng ba ngầm đồng ý cho mình ở lại rồi, cuối cùng vẫn không cho phép cậu ngủ cùng chị xinh đẹp. Qua giọng nói có thể thấy được ba cậu đang rất tức giận, Tiểu Kiệt phụng phịu nói: “Bây giờ đã ba tuổi thôi đi Hoàng Tuấn Khải bực bội đáp: “Đừng có nhiều lời, mau xuống nhà đi, ba đang ở dưới.”
uộn lắm rồi, chả nhẽ ba bắt con đi bộ về à? Con mới Tiểu Kiệt trợn mắt, ba đã mò đến tận cửa nhà chị xinh đẹp rồi sao?
Tiểu Kiệt cảm thấy lo lắng, bây giờ Kiều Nhã Linh đã đi ra ngoài, chỉ có một mình cậu ở nhà, nhỡ đâu ba cậu xông hản vào đây thì sao? Nhưng điều mà cậu lo lắng hơn cả là ba tới đây với âm mưu cướp chị xinh đẹp khỏi cậu. Tiểu Kiệt cau có nói: “Rốt cuộc thì ba bị sao thế?”
Hoàng Tuấn Khải thở hắt một tiếng, anh cũng không rõ bản thân bị làm sao nữa, chỉ biết bây giờ trong lòng rất bức bối.
Có lẽ là vì những lời nói tàn nhẫn lạnh lùng của Kiều Nhã Linh, sự chống trả quyết liệt của cô khi anh cố gắng chạm vào người cô. Tất cả mọi thứ đều khiến anh khó chịu, vì vậy anh không muốn để Tiểu Kiệt dính dáng gì đến Kiều Nhã Linh nữa.
“Ba bảo con xuống thì con cứ xuống đi!” = Hoàng Tuấn Khải gắt gỏng nói.
Tiểu Kiệt bĩu môi, ba nói chuyện hung dữ với cậu như vậy, còn lâu cậu mới quay lại. Hoàng Tuấn Khải bây giờ như một quả bom, chạm một cái là phát nổ, Tiểu Kiệt không dại mà trở về chịu trận. Hơn nữa, ở nhà chị xinh đẹp thoải mái như vậy, cậu về chịu khổ làm gì kia chứ?
Tiểu Kiệt hiện tại đang vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của Kiều Nhã Linh, nên dù ba có dỗ ngọt cậu cũng không muốn về đâu chứ đừng nói là mở miệng quát tháo như bây giờ.
Hoàng Tuấn Khải không thấy Tiểu Kiệt trả lời, giọng nói liền cao hơn: “Hoàng Tuấn Kiệt, ba nói con ngay lập tức đi xuống dưới nhài”
Tiểu Kiệt cũng trở nên tức giận, dạo này ba làm sao ấy, hở tí là mắng mỏ cậu. Cậu cảm thấy ba mình thay tính đổi nết rồi, không còn là người ba ân cần luôn yêu thương cậu nữa.
Giờ cậu đã có chị xinh đẹp luôn luôn đối xử dịu dàng với mình rồi, cậu không cần người ba mặt mày lúc này cũng cau có kia nữa. Tiểu Kiệt cứng miệng nói: “Con không về, ở đây rất dễ chịu, ba thích thì cứ ở nhà một mình đi”
Hoàng Tuấn Khải nghe vậy thì nổi cáu, anh đã nói đến như thế rồi nhưng thằng bé vẫn coi thường lời nói của anh. Tiểu Kiệt bây giờ nhất quyết không chịu về, anh càng mắng thì thăng bé lại càng ương bướng hơn. Hoàng Tuấn Khải tức giận quát: “Con thích ở đấy đến thế chứ gì? Con không coi ba ra gì nữa phải không?”