Chương 134
Có lẽ vì quá đau buồn vì chuyện cũ, nên bây giờ cô rất yếu lòng. Nhìn thấy một đứa trẻ tội nghiệp liền không nhịn được muốn bảo vệ nó.
Lúc đến nơi, cô gọi Tiểu Kiệt dậy. Thăng bé dụi mắt, lững thững bước theo cô. Vào trong nhà, Tiểu Kiệt tròn mắt nhìn xung quay, quay sang hỏi Kiều Nhã Linh: “Đây là nhà chị ạ?”
Kiều Nhã Linh cười, cô nhớ ra nhà của Tiểu Kiệt có vẻ giàu có, nên ngôi nhà này trong mắt cậu nhóc chắc rất sơ sài. Cô trả lời: “Ừ, đây là nhà chị thuê.”
Tiểu Kiệt chớp chớp mắt thốt lên: “Đẹp quá ạt”
Ngôi nhà này rất nhỏ, có lẽ chỉ rộng hơn phòng ăn ở nhà cậu một chút. Căn phòng được sơn màu vàng nhạt, đồ đạc trong nhà được sắp xếp gọn gàng. Ở bệ cửa sổ đặt rất nhiều chậu hoa bé xinh, vì vậy căn phòng có một mùi hương vô cùng dễ chịu. Cách trang trí mọi thứ đều rất dễ nhìn và nữ tính, khiến cho người khác bước vào cảm thấy dễ chịu ấm cúng.
Kiều Nhã Linh cười nói: “Thật hả? Nhà chị còn thiếu thốn nhiều thứ lắm, chắc không được tiện nghi như nhà em”
Tiểu Kiệt nói: “Em nói thật đó! Em cảm thấy nhà chị còn đẹp hơn nhà em nhiều.
Nhà em tuy rộng, nhưng lại thấy trống trải sao ấy. Mọi người lúc nào.
cũng bận rộn làm việc, chỉ có mỗi em ngồi chơi một mình mà thôi”
Ánh mắt của Tiểu Kiệt thoáng buồn, vì lúc nào cũng chỉ có một mình, nên cậu luôn mong muốn có một người mẹ ở bên chăm sóc.
Ngày ngày ở trong căn nhà với hàng chục người với gương mặt vô cảm đi qua đi lại, khiến Tiểu Kiệt cảm thấy rất cô đơn.
Kiều Nhã Linh nhìn gương mặt ủ dột của Tiểu Kiệt, không nhịn được lại gần ôm cậu vào lòng võ về. Cô thở dài, giá như tất cả những đứa trẻ trên thế giới này đều có thể sống vô tư vô lo đúng với độ tuổi của mình.
Chúng có ba mẹ che chở, chăm sóc, khôn lớn trong tình yêu vô bờ, vậy thì tốt biết bao. Tâm trạng Kiều Nhã Linh cũng đi xuống theo cậu bé, bởi chính cô cũng là người bị ruồng bỏ. Kiều Nhã Linh vuốt nhẹ lưng Tiểu Kiệt, nhỏ giọng an ủi: “Em là đứa bé ngoan ngoãn và đáng yêu nhất chị từng gặp, chị rất quý mến em, chỉ mong em được sống vui vẻ. Bây giờ chị không thể làm gì được cho em cả, chỉ mong khi ở đây, em sẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút”
Tiểu Kiệt cũng ôm chặt lấy Kiều Nhã Linh, trong lòng cậu vô cùng, vô cùng dễ chịu. Cái ôm của Kiều Nhã Linh đã thổi bay những u buồn trước đó. Ngoài ba ra, Tiểu Kiệt chưa bao giờ có cảm giác được yêu thương như lúc này, cậu nhóc lại càng muốn lấy Kiều Nhã Linh làm vợ hơn.
Sau đó, Tiểu Kiệt đi loay quanh, tò mò nhìn mọi thứ. Kiều Nhã Linh đi thay quần áo, cô bảo Tiểu Kiệt lên giường nằm. Tiểu Kiệt nhảy tót lên giường cô, thoải mái duỗi người.
Trên giường còn có mùi hương thuộc về Kiều Nhã Linh, Tiểu Kiệt úp mặt lên gối hít hà, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cậu nhóc khua khoắng chân tay loạn xạ trên giường, vui vẻ lăn qua lăn lại.
Trên bàn trang điểm của Kiều Nhã Linh đặt rất nhiều ảnh ngày bé của cô, Tiểu Kiệt hứng thú ngắm từng cái một. Cậu nhóc cảm thấy chị xinh đẹp hồi bé đáng yêu không kém gì mình.
Thế nhưng càng nhìn, cậu nhóc càng cảm thấy những bức ảnh này quen mắt, hình như cậu đã từng thấy ở đâu đó rồi. Tiểu Kiệt “a” lên một tiếng, đúng rồi, ở trong phòng của cậu cũng có một bức ảnh nhìn rất giống chị xinh đẹp, bây giờ cậu mới nhớ ra.
Kiều Nhã Linh thấy Tiểu Kiệt đang chăm chú quan sát thứ gì đó, cô tiến lại gần vỗ vai cậu nhóc: “Em xem gì thế?”
Tiểu Kiệt giật mình, quay đầu lại, chỉ vào bức ảnh của Kiều Nhã Linh: “Nhà em cũng có ảnh giống hệt như này”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!