Chương 978
Bởi vì ông ta luôn cảm thấy không an toàn cho dù đã nhận được giấy chứng nhận. Ông ta muốn tổ chức hôn lễ và chỉ nghiêm túc cưới bà ta về nhà mới dưới sự chứng kiến của mọi người.
Trong thời gian này, Hứa Trúc Linh không bận rộn với đám cưới của họ thì bận chăm sóc con trai, cuộc sống trôi qua xem như phong phú.
Cô đã thoát ra khỏi ám ảnh cái chết của đứa bé nhưng dù vậy thì đôi khi bất chợt nghĩ đến vẫn rất buồn. Sau khi dự đám cưới xong, cô sẽ cùng Cố Thành Trung đến công ty chỉ nhánh để tham gia một sự kiện.
Đây là sự kiện của một số thương hiệu trang sức hàng đầu ở nước ngoài, họ đã mời vợ chồng đến đó ba lần bốn lượt nhưng Cố Thành Trung không muốn để người khác đưa cô về thành phố nên đã từ chối Cô vốn cũng không biết chuyện này. Nhưng không ngờ vợ của người tổ chức lại đích thân đến gặp và chân thành mời cô thêm lần nữa.
Phụ nữ với phụ nữ nói chuyện với nhau tất nhiên sẽ suông sẻ hơn rất nhiều.
Tính tình của Hứa Trúc Linh vốn dễ mềm lòng, đối phương lại vừa mềm vừa cứng, nói hết lời tốt, còn mạnh mẽ nhét rất nhiều lễ vật. Cô không có cách nào từ chối nên chỉ có thể thay mặt Cố Thành Trung đồng ý.
Vì vậy, cô và Cố Thành Trung sẽ trở lại London một lần nữa.
Cuộc triển lãm đồ trang sức được tổ chức trên biển. Du thuyền khổng lồ rực rỡ tráng lệ và hàng nghìn quả pháo hoa được bắn vào ban đêm sẽ trở thành một cảnh tượng tuyệt vời.
Lý do Hứa Trúc Linh đồng ý cũng là vì điều này.
Quy trình triển lãm đồ trang sức đầu tiên là tham quan, sau đó sẽ đấu giá và cuối cùng là quyên góp cho các quỹ từ thiện.
Họ còn cố tình quảng cáo là tất cả đều sẽ quyên góp cho ngân sách hội từ thiện nên cô lại càng không có lý do gì để từ chối.
Vào tối ngày diễn ra bữa tiệc, du thuyền sẽ dừng lại bên đường và họ lái xe qua.
Nhớ lại lần đầu tiên tham dự tiệc rượu, lòng bàn tay lo lắng đổ mồ hôi, giày cao gót cũng nhấc lên không nổi, cả người lung lay lảo đảo như sắp ngã xuống vậy.
Cô vẫn nhớ rõ khi đó Cố Thành Trung đã siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô và nói với cô rằng: “Có anh ở đây, không cần phải sợ” Bây giờ cô đã có thể bình tĩnh tự nhiên nắm tay anh và ung dung bước đi.
Trước đây, những lời cô nghe được hầu hết đều là câu bày tỏ ý kiến về ánh mắt của Cố Thành Trung. Hỏi anh vì sao lại chọn người muốn dáng người không có dáng người, muốn gương mặt cũng không có gương mặt như cô?
Nhưng bây giờ, khi cô trở nên xuất sắc thì những câu hỏi cũ đã trở thành lời khen ngợi.
Cuối cùng cô cũng có thể kề vai sát cánh với Cố Thành Trung, thay vì thu mình dưới ô của anh như một chú chim cần anh bảo vệ.
Cô đã dùng năng lực của mình để chứng minh răng cô có thể mang lại lợi nhuận cho Tập đoàn Cố Linh, có thể xử lý các mối quan hệ xã hội trong những tình huống khẩn cấp và bảo vệ chồng mình.
Hai người vẫn thích rải cẩu lương như thường ngày, khiến người khác ao ước ghen tị.
Cặp đôi vợ chồng kiểu mẫu như thế, quả thực đã ít lại càng thêm ít.
Cả hai xuống thuyền. Chờ đến thời gian, thuyền bắt đầu di chuyển về phía biển sâu.
Trong sảnh lớn ở tầng một, mọi người ăn uống linh đình và chào hỏi lẫn nhau.
Cô không biết uống rượu nên dùng nước trái cây để thay thế.
Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ mình lại có thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đây.