Chương 972
Mà cô nâng mãi cũng vẫn không nâng nổi cái nệm lên.
Còn Cố Thành Trung thì nhanh chóng cuốn người lại rồi khiêng lên vai rồi định một mình vác ông ta ra ngoài.
Đúng lúc này thì Quý Thiên Kim mới thay đổi.
Bà ta chạy bổ nhào tới, liều chết ấn Ảnh Họa Bì lại lên giường nói: “Không được nhúc nhích, các người không ai được nhúc nhích hết. Ai nói không cứu thì tôi sẽ khiến người đó chết. Cứu ông ấy đi, cứu…” Giọng nói của bà ta hơi đứt quãng, xé nát ruột gan và bớp nghẹn lòng người.
Quý Quốc Định và Quý Mặc Nhiên liền bước lên nắm tay thì bị Hứa Trúc Linh ngăn cản: “Dì à, nếu dì không chịu tha thứ cho chú ấy thì còn cứu làm gì chứ? Chẳng thà để cho chú ấy chết đi thì dì sẽ không phải chịu cảnh đau khổ như vậy nữa.
Dì đã nghe qua câu chuyện tình yêu của người lính chưa?
Người lính vì theo đuổi công chúa mà đã gác đêm một trăm ngày. Anh ta đã canh phòng chín mươi chín ngày, trải qua bao nhiêu gió mặc gió và trải qua bao nhiêu mưa thì mặc kệ mưa.
Nhưng còn một ngày cuối cùng kia thì anh ta không đi nữa. Dì có biết vì sao không, vì anh ta cũng có lòng tự trọng của bản thân. Anh ta có thể chịu tủi nhục chín mươi chín ngày với hi vọng có thể đổi lấy một ngày của công chúa, chỉ cần công chúa có thể chủ động đến tìm anh ta. Trong tình yêu ai cũng sẽ phải trả giá, người không muốn trả gì chính là vì căn bản họ không yêu đối phương. Rõ ràng dì và chú Ảnh Họa Bì thương yêu lẫn nhau mà tại sao lại cứ phải tra tấn lẫn nhau như vậy?”
“Dì nói với chú ấy những lời nói lạnh nhạt như vậy thì cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn sao?” Hứa Trúc Linh nói liền một hơi với tốc độ chóng mặt.
Lúc này không thích hợp để nói thao thao bất tuyệt, những lời nói rủ rỉ bên tai mới kích thích dì nhận ra rõ tình cảm trong lòng của bà ta. Bà ta không phải như vậy.
Nếu cô không thuyết phục được Quý Thiên Kim thì cho dù chú Ảnh Họa Bì sống lại thì cũng chắng vui vẻ gì.
Cô chỉ có thể đánh cược một phen.
Về phần câu chuyện người lính và công chúa kia thì nguyên mẫu của nó là gì, cô không thể nhớ được nữa.
Cũng không biết bản thân cô đã nghe ở đâu, ai kể mà chỉ biết bây giờ tự nhiên hiện ra trong đầu nên thuận miệng kể ra.
“Dì à, con hỏi dì một câu. Có thể cứu người, vậy sau khi cứu người thì hai người có thể ở bên nhau không? Nếu đồng ý thì sẽ cho cứu người, còn nếu không đồng ý thì cháu sẽ thay dì dùng con dao này mà giết người vậy” Cô hỏi với vẻ mặt căng thẳng, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn.
Quý Thiên Kim nhìn thấy toàn thân của Tân Nhâm Thành đều là máu, cho dù đã băng bó khắp nơi nhưng máu tươi vẫn chảy ra ào ạt thấm đỏ hết cuộn băng gạc.
Trái tim của bà ta run rẩy, nước mắt nhạt nhòa.
“Em gái à, em đừng do dự nữa. Nếu em còn do dự thì người ta sẽ chết đó.”
“Cứu, tôi đồng ý. Điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý” Cuối cùng Quý Thiên Kim cũng lựa chọn thỏa hiệp.
Bà ta vừa nhắm mắt lại thì lập tức dòng nước mắt kia lăn xuống ướt đẫm khuôn mặt.
Hứa Trúc Linh trợn mắt nhìn Cố Thành Trung: “Anh còn làm gì vậy? Còn không mau đặt người xuống, nếu chú Ảnh Họa Bì xảy ra chuyện gì không may thì chúng ta sẽ phải ngủ riêng đó” Cố Thành Trung nghe vậy thì dở khóc dở cười, cảm thấy cực kỳ oan ức.
Anh đã phối hợp diễn xuất mà còn bị mắng, làm chồng thật không dễ chút nào cả.
Đúng lúc này thì bác sĩ cũng đã tới, làm tăng thêm khả năng sống sót của ông ta.
Vốn dĩ đang là ban đêm mà cả nhà lại trở nên căng thẳng như vậy nên không có ai có thể nghỉ ngơi được cả.
Trên người Tân Nhâm Thành có tổng cộng mười tám miệng vết thương, có những vết thương có những hình thù quái dị khiến người khác nhìn vào không biết là bị cái gì làm cho bị thương. Những vết thương trải rộng khắp toàn thân, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Bởi vì mất máu quá nhiều nhưng máu được đem tới đúng lúc để truyền và máy thở ô xy cũng đã được đưa tới nên bây giờ xem như không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!