Chương 951
Anh xoa đầu cô, dịu dàng an ủi, nói răng mình không đau.
Hứa Trúc Linh biết lời này của anh là nói dối.
Đầu là máu thịt, đều có cảm giác đau đớn, sao mà anh lại không cảm thấy đau được chứ?
Sắc đêm dần tối hơn…
Cố Thành Trung mặc áo ngủ nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của cô.
Ngón tay của cô run nhẹ, cô muốn vén quần áo của anh lên để nhìn vết thương nhưng lại bị anh ngăn cản.
“Xấu lắm, vẫn còn chưa bong hết vảy. Đợi một thời gian nữa rồi em hãng xem, có được không?” Hứa Trúc Linh nghe anh nói như thế, đã đến lúc này rồi nhưng anh vẫn quan tâm đến cảm xúc của cô, sợ vết thương của mình sẽ làm cho cô bị sợ.
Bàn tay nhỏ bé của cô năm thật chặt, móng tay ghim vào trong da thịt, cảm giác rất đau.
Cô cắn cánh môi như cánh hoa của mình, bả vai run rẩy, nước mắt không tiếng động gì mà cứ thế vô thức chảy ra.
Cố Thành Trung ôm cô vào lòng thật chặt, nói: “Này, em khóc gì vậy? Không phải anh không có chuyện gì hay sao?”
“Vì sao anh không nói cho em biết hả?”
“Em mới sinh con xong, cơ thể còn rất yếu, cần gì phải phí sức để ý đến vết thương nhỏ này của anh là gì chứ?”
“Vết thương nhỏ ư? Vết thương dài như vậy mà anh còn nói chỉ là vết thương nhỏ sao?”
“Đó là em chưa nhìn thấy vết thương trong ngực anh” Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt trước ngực mình: “Lúc xảy ra chuyện, anh sợ sẽ có người gây khó khăn cho em, anh phải ra ngoài tự mình giải quyết. Anh không thể ở bên cạnh em, một giây kia vết thương trong tim anh như rách dài ra. Anh đợi người trợ giúp đến rồi chạy ngay về, nhìn thấy cả người em đều là máu me, hôn mê bất tỉnh. Lúc đó, vết thương của anh không có cách nào khép lại được”
“Anh đã hỏi bác sĩ, loại tâm bệnh đó phải dùng đến tâm dược. Mỗi ngày em đều vui vẻ, nói chuyện với anh ngọt ngào.
hơn một chút thì vết thương của anh cũng sẽ nhanh lành lại hơn. Mỗi ngày nhắc đến con trai ít hơn một chút, nhìn anh nhiều hơn hai cái là được rồi”
“Anh…” Hứa Trúc Linh không biết nói sao thì được, rõ ràng bản thân mình đau khổ muốn chết nhưng lại bị anh nói vài ba câu đã thành cảnh tượng yên bình giả dối, trở nên nhẹ nhàng.
Còn tâm trạng mà mình trải qua đã bị anh làm cho không rõ ràng nữa.
Cái gì miệng vết thương lòng, cái gì mà tâm dược, tất cả đều là nói xạo, nói không líu lưỡi!
“Cố Thành Trung, anh nên làm việc ở nhà tang lễ, không cho người chết nói chỉ có người sống nói được!” Cô thở phì phò nói.
“Anh nói sai sao? Em đã sờ rồi, trong lòng rất đau nhưng em cũng không thèm dỗ dành anh” Vẻ mặt của anh dịu dàng, cố nén cười, tràn đầy lưu luyến nhìn cô.
Đặt nhiều tâm tư lên người anh hơn một chút, có hai phần yêu thương, nói thêm ba câu tâm tình, như vậy là đủ.
Hứa Trúc Linh nghe giọng nói trầm thấp du dương của anh thì bản thân cũng không còn chút sức lực nào để chống cự nữa.
“Anh là đồ hư hỏng, già mà không nên nết, không biết xấu hổ…”
Ngoài miệng thì cô rất mạnh bạo nhưng động tác tay lại rất cẩn thận, cẩn thận xoa xoa ngực anh.
“Lời tâm tình này của em… Nhưng lại rất khác biệt.” Cố Thành Trung hài hước nói.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh nói: “Thế anh có nghe hay không đây?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!