Chương 937
Sợ rằng trong cuộc sống có rất nhiều người bị như vậy.
Luôn nghĩ rằng vẫn còn cơ hội nhưng thật ra… trước mặt lại là rãnh trời không thể nào vượt qua được.
Món nợ này cậu ấy sẽ phải thiếu nợ cả đời, mãi mãi hành hạ lương tâm của cậu ấy.
Diên đau đớn nhắm mắt lại, khóe mắt hơi ươn ướt làm ướt hàng lông mi dài cong vút.
Khi mở ra lần nữa, Josh đã không còn trong mắt của cậu ấy nữa. Thần sắc bên trong mắt trở lại như trước, giống như: một khối hổ phách không thể tìm ra bất kỳ gợn sóng nào nữa.
Cậu ấy bước đi tới biệt thự phu nhân đang ở.
Bà ta đang phát tiết vào trong phòng, bình hoa và tranh tường quý giá bị đập vỡ rơi khắp sàn nhà.
Người giúp việc trốn ở một góc run lẩy bẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Khi Diên vừa bước vào phòng, một chiếc cốc pha lê rơi xuống chân cậu ấy và vỡ tan tành.
Cậu ấy dừng lại, nhìn vào người phụ nữ đang chật vật và tức giận ở đăng xa.
Mái tóc vẫn luôn được chải chuốt tỉ mỉ trước kia của bà ta bây giờ rối bời.
“Con vẫn còn mặt mũi đến gắp mẹ sao? Con liên hợp với Josh giam cầm mẹ ở đây. Con đã hài lòng chưa?”
“Mẹ cực khổ làm mọi chuyện vì con. Đây là những gì con trả lại cho mẹ đó sao?”
“Rốt cuộc mẹ làm mọi chuyện vì con hay là vì tham vọng của riêng mẹ? Con chưa bao giờ nói mình muốn có được Kettering, là do mẹ quá mức cố chấp. Anh hai chết rồi nên mẹ lập tức gửi gắm tất cả hy vọng lên người con. Mẹ dùng .Josh để trải đường cho con. Mẹ chưa từng cho con con đường thứ hai để lựa chọn, chỉ bắt ép con tiến về phía trước” “Mẹ là mẹ của con nhưng mẹ chưa bao giờ hỏi con trai mình thích gì! Mẹ chỉ biết ép con học tập để trở nên giỏi giang.
Con trai mình thích ăn gì, uống gì và làm gì mẹ có biết không?
Mẹ đã từng nhớ sinh nhật của con trai mình chưa? Khi con bị ốm, mẹ đã từng ở cạnh con chưa?”
“Mẹ chỉ là bà chủ nhà Kettering, không phải là mẹ con.
Con cũng giống như .Josh, chỉ là vũ khí để mẹ tranh giành vị trí mà thôi. Chỉ khi con quản lý Kettering thì mẹ mới có thể trắng trợn bày ra tham vọng của mình!”
“Mẹ, con nói đúng không?”
“Con… đừng nói lung tung với mẹ. Mẹ không có, mẹ chỉ vì con, chỉ vì con mà thôi!”
“Cho dù Josh không phải là con ruột của mẹ nhưng hơn hai mươi năm nay chị ấy gọi mẹ là mẹ, cũng làm việc cho mẹ hơn hai mươi năm. Nhưng mẹ biết chị ấy lén ăn thuốc độc của Cố Thiện Linh, tại sao mẹ lại điềm nhiên như không có việc gì mà gửi qua mỗi tuần?” “Mẹ biết lòng trung thành của chị ấy nhưng vẫn luôn đề phòng và muốn đẩy họ vào chỗ chết. Con rất muốn biết trái tim của mẹ là màu đỏ hay đen, mềm hay cứng, nóng hay lạnh!”
“Con đã từng nói với mẹ rằng con không quan tâm đến quyền thừa kế. Mẹ lại từng bước ép con vào tình cảnh này. Mẹ dùng Hứa Trúc Linh để ép con, dùng anh hai để ép con. Bây giờ con đã cảm nhận được chỗ tốt của sức mạnh quyền lực như mẹ mong muốn rồi. Con cũng sẽ không thể để người có dã tâm bừng bừng như vậy tồn tại bên cạnh mình” “Đây có lẽ là gieo quả ác mà người ta hay nói. Mẹ có hài lòng với vũ khí được mình huấn luyện ra không?”
“Mày… tao thấy mày điên rồi. Sao mày lại dám nói chuyện với mẹ mày như thế! Thằng khốn nạn!”
Phu nhân lao đến và tát vào mặt cậu ấy một cái thật mạnh.
Âm thanh thanh thuý cực kỳ vang dội, lòng bàn tay cũng hơi đau nhức.
Phu nhân giật mình. Đây là đứa con duy nhất của bà ta, bà ta vẫn luôn không nỡ đánh không nỡ mắng nhưng bây giờ.