Chương 90
Cố Thành Trung nghe Hứa Trúc Linh nói thế thì trái tim anh như mềm ra, trong lòng cô nhóc này vẫn rất quan tâm mình.
“Vậy tối nay cho em ôm anh ngủ được không?”
“Ừm ừm, ngủ chung với nhau.” Hứa Trúc Linh lại bắt đầu trở nên vui vẻ.
Cố Thành Trung sợ rằng mình phạm tội nên trực tiếp khiêng cô nhóc lên giường rồi nói: “Em ngoan ngoãn đi ngủ cho anh, anh đi tắm một cái.”
Giọng nói của anh khàn đi, Cố Thành Trung siết chặt nắm đấm, móng tay đều đã đâm vào thịt.
Cố Thành Trung sợ rằng nếu như mình tiếp tục nhịn như thế này thì sẽ nhịn chết mất.
Cố Thành Trung tắm xong thì có chút mệt, đây đều là do bị Hứa Trúc Linh tra tấn.
Nhưng chỉ cần anh nhìn thấy tướng ngủ của Hứa Trúc Linh thì mọi mệt nhọc đều như tan biến.
Cô ngủ như một con mèo, cả người cuộn thành một cuộn, ôm lấy chăn mà ngủ.
Cố Thành Trung rón rén nằm lên giường, anh sợ làm cô tỉnh nhưng cuối cùng cô vẫn phát hiện.
Hứa Trúc Linh lật người, cuộn vào trong vòng tay của anh, lại còn dùng trán chà sát vài cái.
Cố Thành Trung nở một nụ cười thỏa mãn rồi giơ tay xoa đầu cô, nhìn cô rất là hưởng thụ.
“Cố Thành Trung…”
Hứa Trúc Linh kêu lên, tiếng cô rất nhỏ, như là đang nỉ non.
“Ừ, anh đây.”
Cô nhóc nghe thấy câu này thì mới hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh vừa tỉnh thì đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Cô mở mắt ra nhìn mọi thứ trong phòng, suýt nữa là bị dọa tới nhảy dựng lên.
Cô đứng dậy một cách khó khăn rồi đưa mắt nhìn đồng hồ, bảy giờ sáng.
Tám giờ tập hợp ăn sáng, cô vẫn còn thời gian để về phòng.
Khi Hứa Trúc Linh đang chuẩn bị bò dậy muốn rời đi thì lại bị Cố Thành Trung giữ chặt lại.
Giọng nói lười biếng dịu dàng của anh từ từ vang vọng khắp phòng: “Sao đây? Ngủ anh rồi muốn chạy à? Không cần trả giá chút gì sao?”
Hứa Trúc Linh đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, có thể thấy là anh ngủ rất ngon.
Cô vẫn còn có chút chưa thích ứng được với gương mặt này. Đẹp trai tới nỗi nhức trứng, quả thật là tội nghiệt.
“Anh muốn tiền à?” Hứa Trúc Linh hỏi một cách cẩn thận.
Cô vừa nói xong thì đã bị Cố Thành Trung đạp xuống.
“Mẹ ơi.”
Cô ngã chổng mông.
“Cố Thành Trung, anh ác quá rồi đấy.”
“Ai dạy em mấy câu này?”
Cố Thành Trung ngồi dậy rồi mở mắt nhìn Hứa Trúc Linh và nói.
Trong đôi mắt đó có chút sợ mơ màng do vừa tỉnh, nhưng vẫn rất sắc bén cơ trí, vô cùng thâm thúy.
Hứa Trúc Linh vuốt vuốt cái mông mình rồi nói với vẻ đáng thương: “Trong tiểu thuyết, nữ chính ngủ nam chính xong rồi đều sẽ để lại một chút tiền. Bình thường đều không vượt quá năm trăm ngàn. Sau khi làm nhục nam chính thì nam chính sẽ bắt đầu buộc cả trái tim lên người nữ chính.”
“Còn có chuyện này nữa à? Vậy em cho anh tiền, mau nhục nhã anh đi. Nhanh lên.”
Cố Thành Trung nói với vẻ thúc giục. “A?” Hứa Trúc Linh có chút không thể hiểu nổi, đây là logic kiểu gì thế chứ.
“Em… em không mang theo tiền.”
“Vậy em mau về lấy đi, quay lại đưa anh.”
Cố Thành Trung dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh không khỏi cảm thán trong lòng. Cô không ngờ Cố Thành Trung thích loại chuyện này cơ đấy.
Hứa Trúc Linh vội vàng rời khỏi căn phòng của anh, lại phải cẩn thận từng li từng tí, sợ người khác phát hiện.
Bạch Minh Châu thấy cô trở về thì với cái vẻ lén lút như trộm đấy thì không kiềm chế được mà cười rồi trêu ghẹo: “Ngủ cũng ngủ rồi, còn giả vờ như tình nhân ngầm, cậu không thấy mệt à?”
“Mệt chứ, nhưng mệt còn đỡ hơn là bị người đánh chết!”
Khi Hứa Trúc Linh tìm ví tiền thì cũng nhận được tin nhắn mà Cố Thành Trung gửi tới. Anh bảo cô chín giờ đi tới rừng lá phong để tính phí tổn tối hôm qua.
Hứa Trúc Linh muốn hỏi một chút, ngủ loại trai đẹp hoàn hảo như thế này thì phải trả bao nhiêu tiền.
Mười triệu… hình như không đủ. Cô khóc không ra nước mắt, còn chưa ăn được bữa cơm nào mà đã mất ráo.
Hôm nay chuẩn bị leo núi, mọi người đều đã nghỉ ngơi cả một buổi tối nên rất có tinh thần.
Mọi người tụ tập ăn sáng. Hứa Trúc Linh vừa mới ăn xong thì đã nhận được tin nhắn của Cố Thành Trung, anh bảo cô đi tới phòng của anh, nhớ mang theo tiền.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Trúc Linh nhíu lại, mặc dù cô rất đau lòng cái ví của mình nhưng không dám vi phạm lời nói của Cố Thành Trung.
Hứa Trúc Linh nhìn thoáng qua bàn ăn, tất cả mọi người đều đang ngồi vừa ăn vừa tám chuyện, cũng chẳng ai chú ý tới mình.
Cô đi về hướng nhà vệ sinh, sau đó chạy như một làn khói tới cửa sau. Hứa Trúc Linh cảm giác như mình là xã hội đen vậy.
Cô thở hồng hộc đi tới phòng của Cố Thành Trung. Cửa không khóa nên cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà đẩy cửa ra.
Sáng nay Cổ Thành Trung vừa mới tắm, anh chỉ quấn một cái khăn rồi đi ra ngoài.
Đột nhiên Hứa Trúc Linh nhìn thấy nửa người trên lộ ra ngoài không khí của Cố Thành Trung thì bị dọa đến nỗi run lên, cô vội vàng quay lưng lại.
“Sao… sao anh vẫn còn tắm.”
“Hạ hỏa.”
Cố Thành Trung nói với vẻ không vui. Sáng nay lại có phản ứng sinh lý, nếu không thì anh cũng đâu cần phải tắm nước lạnh chứ.
Cũng may là cơ thể của Cổ Thành Trung khỏe mạnh, nếu không thì cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì anh cũng bị Hứa Trúc Linh tra tấn chết mất.
Hứa Trúc Linh nghe ra sự không vui trong giọng nói của anh thì có chút không hiểu nổi.
Anh nóng trong người thì không vui với mình làm gì chứ?
Mỗi bữa ăn của Cố Thành Trung đều do đầu bếp chuẩn bị một cách tỉ mỉ, không giống với bữa ăn phổ thông của các cô.
Chắc chắn là ăn quả ngon quá bổ nên mới nóng trong người, liên quan gì tới cô chứ?
“Cầm tiền tới đây chưa?”
“Rồi rồi.”
Hứa Trúc Linh vội vàng lấy ví tiền ra, mặc dù rất đau lòng.
Cô nói: “Trong ví của em chỉ có hai triệu rưỡi tiền mặt, nếu anh cảm thấy ít thì em chuyển khoản cho anh thêm… Em… em chỉ có mười triệu, đó chính là toàn bộ tài sản của em rồi. Anh có thể giảm gía một chút không?”
Hứa Trúc Linh lấy năm tờ tiền màu xanh lá cây ra rồi nói với vẻ đáng thương.
Đây đều là tiền mồ hôi xương máu của cô đó!
Hứa Trúc Linh nhìn Cổ Thành Trung, nhìn vẻ mặt của anh xụ xuống mà trái tim của cô run lên.
Mười triệu còn chưa đủ ư? Anh muốn nhiều hơn ư? Mẹ ơi, ngủ có một đêm, còn chẳng làm gì, sao lại đắt như thế chứ?
Mặc dù trong lòng cô không ngừng kêu gào nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
“Hay là… em đi mượn…”
“Đưa ví cho anh.”
Anh nói với vẻ âm trầm.
Hứa Trúc Linh đành phải nộp lên.
Chỉ thấy Cố Thành Trung tìm trong đó một lúc lâu, cuối cùng tìm được…
A?
Một nghìn?
Hứa Trúc Linh có chút sửng sốt.
Khi Cố Thành Trung đưa ví lại cho Hứa Trúc Linh thì anh nói: “Anh lấy cái này là được rồi.”
“Một ngàn ư? Rẻ thế?”
“Không phải em nói nữ chính trả càng ít thì nam chính sau này càng thích nữ chính sau? Em không muốn anh chung thủy trung thành với em à?”
“A…?”
Đây là lối suy nghĩ quỷ quái gì vậy chứ?
“Anh vẫn chưa ăn sáng, em đi ăn với anh nhé?” “Nhưng mà… đợi lát nữa phải tập hợp…”