Chương 855
“Yên tâm đi, ngày hôm sau tỉnh lại anh vẫn ở đây, anh vẫn là Ôn Mạc Ngôn của em”
“Thật… thật sao?”
Cô ấy nhìn anh ta, đôi mắt tràn đầy tia hi vọng.
“Đương nhiên, bé ngoan, ngủ đi.”
Lời nói của anh ta như có tác dụng thôi miên, rất du dương và sâu lắng, cô ấy dần dần không nhịn được chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy tay áo.
anh ta, cho dù có ngủ thiếp đi cô ấy cũng không muốn buông ra.
Thiện Ngôn nhìn chäm chằm vào khuôn mặt say ngủ của cô ấy, trái tim dần chìm xuống vực thẳm. Bạch Minh Châu, anh phải làm gì với em đây? Anh gần như không phải là chính mình nữa rồi!
Bởi vì tối hôm qua Bạch Minh Châu ngủ hơi muộn nên hơn mười giờ sáng hôm sau cô ấy mới dậy.
Sau khi tỉnh dậy thì việc đầu tiên cô ấy làm chính là tìm Ôn Mạc Ngôn.
Khi cô ấy phát hiện bên người trống không thì lập tức ngồi dậy, ngay cả giày cũng chưa kịp mang.
“Ôn Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn…”
Bạch Minh Châu gọi to tên của anh ta như thể đã đánh mất hồn phách của bản thân cô vậy.
Thiện Ngôn ở dưới lầu nghe được thì cau mày rồi lập tức chạy lên.
Trong khoảnh khắc Bạch Minh Châu nhìn thấy anh ta thì trái tim tưởng chừng như đã ngừng đập của cô ấy mới đập trở lại bình thường.
Bạch Minh Châu nhào vào trong lòng của anh ta và ôm chặt lại như sợ anh ta sẽ biến mất, đôi mắt của cô ấy ầng ậng nước.
“Đừng rời xa em, cầu xin anh đừng rời xa em…”
Trong lòng Thiện Ngôn khẽ run rẩy, bàn tay to của anh ta hơi cứng đờ cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô ấy.
“Anh đã đồng ý với em là sẽ không rời xa em rồi mà”
“Nào, chúng ta quay lại mang giày vào để tránh bị cảm lạnh. Anh đang làm bữa sáng cho em, đừng lo lắng quá.”
Bạch Minh Châu nghe nói như thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đưa cô ấy trở lại phòng ngủ rồi ngồi xuống tự tay mang giày cho cô ấy.
“Bạch Minh Châu à, chúng ta đi du lịch đi. Không cần lo thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì cả, chỉ cần chúng ta vui vẻ và sống cuộc sống mà chúng ta mong muốn là được”
“Có được không?”
“Đương nhiên là được. Chỉ có hai người chúng ta thôi, không có bất cứ ai khác quấy rầy chúng ta cả”
Anh ta nói bằng giọng rất chắc nịch.
“Vậy… Vậy còn con của chúng ta thì sao? Bây giờ chúng ta đi rồi thì ai sẽ chăm sóc cho con đây?”
“Anh đã nói với Ôn Thanh… anh đã nói với chị rồi. Chị ấy sẽ giúp chúng ta chăm sóc tốt cho con. Chờ chúng ta trở về thì con cũng đã lớn rồi. Chúng ta cứ đi thư giãn trước, rồi sau hãy quay về dạy dỗ cho cậu bé được không?”
“Được, lần này em sẽ nghe lời anh”
Những năm tháng vừa qua họ đã sống quá mệt mỏi rồi, vẫn luôn một mực nghe theo sự sắp xếp của người khác mà chưa hề được sống theo ý thích tự do của bản thân.
Vậy bây giờ họ sẽ làm càn mà to gan sống cho chính bản thân họ.
Hai người ăn sáng xong thì Thiện Ngôn thu dọn hành lý rồi đến chào từ biệt Cố Thành Trung.
Bây giờ với tình trạng tinh thân của Bạch Minh Châu thì tự chăm sóc bản thân còn khó, cô ấy lại càng không muốn nói chuyện với Hứa Trúc Linh.
Thiện Ngôn muốn dẫn cô ấy đi du lịch cho khuây khỏa, để cô ấy nhìn ngắm nhiều cảnh vật và tiếp xúc với nhiều người khác nhau có thể sẽ khiến cuộc sống của cô ấy dễ chịu hơn một chút.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!