Chương 807
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, Ôn Mạc Ngôn dần dần chìm vào giấc ngủ, còn Bạch Minh Châu thì thở phào một hơi, nhắc nhở bản thân không nên tham lam.
Thần trí Ôn Mạc Ngôn không tỉnh táo, chẳng lẽ mình cũng hồ đồ theo anh ấy sao?
Cô ấy đứng dậy khỏi ngực Ôn Mạc Ngôn, nhìn dáng vẻ yếu đuối nhếch nhác của người đàn ông này, tim cô ấy đau đến khó thở.
Cô ấy kìm lòng không đặng mà đưa bàn tay nhỏ bé lên vuốt ve gương mặt anh ta, khẽ chớp mắt một cái, những giọt nước mắt nóng hổi cứ lặng lẽ rơi xuống.
“Sao anh lại ngốc nghếch, ấu trí như vậy? Em đối xử tệ bạc với anh như thế, tại sao anh vẫn khăng khăng một mực thích em?
“Rõ ràng biết là đau khổ nhưng vẫn không chịu tự thoát khỏi nó, anh là đồ ngốc đấy à?”
Bạch Minh Châu lau nước mắt nhưng càng lau, nước mắt càng chảy xuống nhiều hơn.
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy mình đã đủ tàn nhẫn mới có thể có đủ can đảm để buông bỏ Nguyên Doanh.
Nhưng tại sao đến Ôn Mạc Ngôn, cô ấy lại không có điểm dừng như vậy?
“Ôn Mạc Ngôn, từ lúc em chọn con đường đó, quyết định thành toàn cho anh, chúng ta đã không thể quay lại được nữa.
Anh đã có vợ, có con, còn có nhà họ Ôn đè nặng trên vai, em không thể tùy hứng, cũng không thể để anh tùy hứng làm càn được…”
Cô ấy cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mỏng của Ôn Mạc Ngôn một nụ hôn.
Một nụ hôn tràn đầy cay đắng và chua xót.
Bạch Minh Châu mang theo tâm trạng tríu nặng ra phòng khách, mệt mỏi năm xuống ghế sô pha, thân thể nhỏ bé cuộn tròn lại thành một quả bóng.
Cô ấy gửi tin nhắn cho Hứa Trúc Linh, bảo cô không cần lo.
lắng cho mình rồi nặng nề thiếp đi.
Giấc mơ này không hề yên ổn mà vô cùng đau đớn.
Không thể nói là đau chỗ nào, cả người cô ấy đều thấy không thoải mái, mà dường như cô ấy còn bị bóng đè, không thể thoát ra được.
Lúc Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại liền nhìn thấy Bạch Minh Châu co ro trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi khắp người ướt đâm cả quần áo và tóc tai.
Lúc thì đau khổ cau mày, lúc lại thở mạnh một cách khó nhọc, giống như cô ấy đã mơ thấy một chuyện rất đáng sợ vậy.
“Minh Châu?”
Ôn Mạc Ngôn cau chặt mày, trái tim như treo lơ lửng.
Anh ta lo lắng lay Bạch Minh Châu dậy, cuối cùng cũng kéo được cô ấy ra khỏi cơn ác mộng đó.
“Đừng mà, đừng đưa nó đi…”
Cô ấy giật mình tỉnh giấc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Cô ấy nhìn xung quanh mới nhận ra là mình đang mơ.
“Đừng đưa ai đi?” Ôn Mạc Ngôn hỏi một cách nặng nề.
“Không… không có gì”
Bạch Minh Châu tỉnh lại, lau mồ hôi, cảm thấy có gì đó không đúng, cả người đều rất yếu ớt, phần bụng dưới đau đến dữ dội.
Chẳng lẽ…
Bạch Minh Châu lập tức đứng dậy, bối rối chạy vào nhà vệ sinh.
Ôn Mạc Ngôn đang muốn hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra thì lại nhìn thấy vết máu đỏ trên ghế sô pha.
Kỳ kinh nguyệt của cô ấy tới rồi!
Bạch Minh Châu tìm băng vệ sinh trong tủ đồ nhưng.
không có.
Từ lúc quay về đến giờ cô ấy vẫn chưa mua thêm.
Ôn Mạc Ngôn ở bên ngoài gõ cửa.
“Em vẫn ổn chứ?”
“Em quên mua băng vệ sinh rồi, anh… anh có thể giúp em xuống siêu thị dưới tầng mua về đây không? Em… em không ra ngoài được.”
Cô ấy nói một cách khó xử, có thể nói, băng vệ sinh là vật rất riêng tư của con gái.
Ôn Mạc Ngôn mím môi, đáp: “Em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh, anh sẽ về sớm thôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!