Chương 742: Có thể trở thành Ngọc Diệp hay không?
Cuối cùng bọn họ cũng †ìm được một hang núi tối tăm và để nghỉ chân, nơi này rất hẻo lánh, xung quanh được bao phủ bởi những lùm cây lớn.
Độ dốc này rất tốt để ẩn núp, không sợ có người đi xuống, mà cũng khó để phát hiện ra nơi này còn một ngách nhỏ đi vào để trốn.
Nhịp tìm Hứa Trúc Linh vẫn còn chưa trở lại bình thường, cũng không biết vì chạy quá nhanh hay là vì hoảng sợ.
Tim đập thình thịch thình thịch giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Cô không biết làm cách nào mà cô có thể lê thân mình đến chỗ này trong vòng một tiếng, từ đầu đến cuối Phó Minh Tước luôn nửa kéo nửa túm lôi cô đến đây.
Sau khi cô dừng lại đã ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc.
Phó Minh Tước cũng không tốt hơn bao nhiêu, anh ta ngồi ở một bên, dùng tay che miệng vết thương lại.
Chờ đến khi cô dần ổn định thì mới nhớ đến vết thương của Phó Minh Tước.
“Vết thương thế nào rồi?”
“Không chết được”
Anh ta cố hết sức nói.
“Sắc mặt anh tệ quá!”
Hứa Trúc Linh kéo mạnh tay anh ta ra, không ngờ rằng anh ta cũng không có sức chống cự.
Máu tươi thấm đỏ cả lòng bàn tay.
‘Vận động mạnh như vậy làm sao có thể không ảnh hướng đến miệng vết thương được, cho dù có là người sắt cũng không chịu được nữa là.
Cô nhanh chóng mở hòm thuốc ra, cố nhớ lại quá trình cầm máu của bác sĩ.
Cuối cùng bây giờ cũng đã có tác dụng “Tay… Tay nghề tôi không tốt. Chỉ mới nhìn qua một lần, chỉ nhớ được mấy loại thuốc thôi. Bây giờ tôi điều trị cho anh, nếu… Xảy ra cái gì anh đừng có tránh tôi. Anh thế này rồi nếu không kịp điều trị có lẽ sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu. Tôi… tôi cũng hết cách rồi…”
“Đừng nói lảm nhảm nữa, cô mà nói thêm.
là tôi chết thật đấy” Giọng điệu Phó Minh Tước đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hứa Trúc Linh cũng nhận ra mình có hơi nói nhảm.
Cô run rẩy cầm cây kéo, ngón tay hơi giật giật: “Vậy… Anh cố chịu”
“Tôi tin tưởng cô, bắt đầu đi”
Bốn chữ ngắn ngủn… Tôi tin tưởng cô, tựa như đã tiếp thêm sức mạnh và lòng can đảm vô cùng mạnh mẽ cho cô.
Cô cố hết sức gật đầu, bàn tay cầm kéo trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Nếu muốn tiếp tục khâu lại thì cần phải tháo đường chỉ trước ra, điều này đối với bác sĩ mà nói thì không là gì, nhưng với Hứa Trúc Linh, việc này là một lần khiêu chiến quá sức rồi.
Cô không ngừng dùng tăm bông lau sạch máu tươi trên miệng vết thương, nhưng mà dụng cụ có hạn, chỉ có thể sử dụng một vài loại thuốc cơ bản, còn có năng lực tự lành vết thương của Phó Minh Tước đúng là khó mà diễn tả được.
Nhưng bây giờ chỉ có thể đâm lao đành phải theo lao mà thôi Cô cảm thấy khá may mắn, lúc giúp bác sĩ làm phẫu thuật cô rất lo lắng cho nên đã nhớ rõ toàn bộ quy trình này.
Lượng thuốc dùng không sai chút nào.
Nhưng… Khó nhất chính là cắt chỉ và khâu vết thương.
Cô xuống tay không biết nặng nhẹ, hơn nữa không có thuốc mê, tất cả đều cần anh ta cố nhịn.
€ô nhìn anh ta cần chặt răng, khuôn mặt vặn vẹo thì biết lúc này anh đang cực kỳ đau đớn.
Mũi kim xuyên qua thịt, cô nhìn thôi cũng đã thấy đau Gô nhìn thấy máu thịt bây nhầy, lớp thịt dưới da lộ hết ra ngoài, xuýt nữa đã nôn ra.
Bác sĩ đúng là nghề nghiệp thần thánh.
“Này… Có phải rất đau hay không?”
“Cô… Cô là muốn làm tôi đau mà chết sao?”
Anh ta cố hết sức nói, chỉ một câu ngắn ngủn thôi cũng đã phải thở hổn hển.
“Tôi… Tôi không có…”
Gô thật sự cố hết sức cứu người, cô cảm thấy bây giờ có phải làm bài tập đại số cũng còn dễ hơn là ở đây cứu người “Xin lỗi, anh kiên nhẫn chút, đã gỡ được đường chỉ rồi, miệng vết thương cũng không chảy máu, tôi khâu lại cho anh”
“Cô thấy tôi đau đớn thế này, có phải thấy lương tâm bất an không đành lòng hay không?”
Anh ta thở hổn hển, nhìn cô chỉn đường chỉ khâu, điều chỉnh hơi thở, cố giữ bình tĩnh mà nói.
Hứa Trúc Linh liên tục gật đầu, bây giờ cô đang sợ muốn chết.
Đau khổ vì sự bất lực của bản thân.
“Tôi có một cách có thể cho giảm bớt đau khổ cho tôi, cô muốn nghe không?” Giọng điệu của anh đầy bình thản, thậm chí còn có chút cảm giác lười biếng, hơi hơi trầm thấp, nhưng đặc biệt có nhịp điệu. Giống như là hợp tấu đàn cello vậy, khiến cho người khác cảm thấy trầm mê.
Rõ ràng lúc này anh ta vô cùng nhếch nhác nhưng lại không ảnh hướng đến vẻ đẹp trai của anh ta chút nào.
Giống như….. Một yêu tinh vô cùng xinh đẹp đang dùng ánh mät đầy vẻ cô đơn để nhìn cô một cách tràn đầy tình cảm.
Hứa Trúc Linh lập tức đồng ý, nếu có cách giúp được anh ta đương nhiên có chết cô cũng không từ chối.
Anh ta là anh rể của cô, còn là cha của cháu gái cô, mà cô có thể ngó lơ sao?
“Có thể… Trở thành Ngọc Diệp hay không?
Như vậy tôi sẽ không cảm thấy đau nữa”
“Trở thành… Chị?”
“Đúng vậy! Cô giúp tôi gặp lại cô ấy, được không?”
Giọng nói đầy dịu dàng của anh ta chạm lên trái tim Hứa Trúc Linh.
Tình yêu của anh ta đối với Ngọc Diệp đã không gì sánh kịp, sớm đã vượt qua lăn ranh sống chết Hứa Trúc Linh có hơi khó xử, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu.
“Nếu là chị thì cô ấy sẽ làm thế nào?”
“Cô ấy à..” Phó Minh Tước nói thầm một tiếng, khóe miệng xuất hiện ý cười, giống như rơi vào lốc xoáy hạnh phúc.
“Ngọc Diệp rất dịu dàng, đối xử với người khác luôn chân thành lương thiện. Cô ấy biết tôi là người giới xã hội đen nhà họ Phó, những lúc tôi ra ngoài làm nhiệm vụ cô ấy đều sẽ lo lắng không yên, không ngủ ngon giấc. Nếu tôi bị thương trở về, cô ấy sẽ vừa khóc vừa điều trị cho tôi, khả năng xử lý vết thương của cô ấy học được là nhờ có tôi: “Cô ấy sẽ cố ý làm tôi đau, sau đó sẽ nói sau này không cần tôi nữa, giọng điệu giống như đứa trẻ đang hờn dỗi. Cô ấy không nỡ thấy tôi bị thương, không cho tôi đi liều mạng, cô ấy vẫn luôn chờ tôi về nhà..”
“Cô ấy luôn gọi tôi là Minh Tước…”
“Minh Tước”
Trong nháy mắt, không hiểu tại sao Hứa Trúc Linh lại đột ngột tiếp lời, buột miệng thốt ra Thậm chí đại não còn không kịp xoay chuyển.
Sau khi nói xong, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Phó Minh Tước, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc, không thể tin được Hứa Trúc Linh vẫn còn do dự không biết phải nhập diễn thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta thì xem ra cô đã đúng.
Chẳng lẽ… Đây là thần giao cách cảm sao?
Bởi vì cùng một mẹ sinh ra, là chị em ruột thịt, cho nên cho dù người kia đã lên thiên đường nhưng người còn lại cũng đã được định trước là sẽ có thế cảm ứng được với nhau sao?”
Thậm chí cô còn có hơi tin tưởng lời nói của Phó Minh Tước, anh ta nói chị vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, chẳng lẽ chị biết được điều này nên muốn thông qua cô mà chuyện trò với anh ta.
Cô hơi rũ mắt, bàn tay bắt đầu khâu vết thương lại cho anh ta.
Anh ta vẫn còn đang hết sức kinh ngạc vẫn chưa phục hồi tinh thần, đến khi cảm nhận được cảm giác đau đớn mới dần hòa hoãn.
Anh ta nói: “Cô gọi tôi là gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!