Chương 724: Câu hỏi sinh tử
Cô ta vừa mới tiễn bác sĩ đi, mệt mỏi mà trở về phòng bệnh, lại phát hiện ra anh ta đã đứng dậy.
“Như thế nào mà anh lại đứng dậy rồi, không phải anh còn ở Điếu Thuỷ..”
Cô ta còn chưa nói xong, Ôn Mạc Ngôn bước lại gần siết chặt cổ tay của cô ta, lạnh giọng hỏi: “Thôi miên? Em dùng thôi miên đối với anh sao?”
“Em…”
Ánh mắt Christie lóe lên: “Em là vì anh nên mới làm như vậy, không lẽ anh đã quên cô ấy đã đối xử với anh như thế nào, làm cho anh đau khổ ra làm sao?”
“Vậy thì em cũng không nên dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, khiến cho anh quên cô ấy sau đó cưới em!”
“Cô ấy có gì tốt, lấy tiền của chị gái như thế cũng đủ hiểu là cô ấy không hề yêu anh, vì cái gì mà anh vẫn cố chấp nhớ mãi mà không quên? Em yêu anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc thì em có chỗ nào thua cô ấy!”
“Em rất tốt trong tất cả mọi việc, nhưng là anh không xứng!”
Ôn Mạc Ngôn âm trầm nói, định đóng sầm cửa rời đi, nhưng Christie vội vàng gọi lại.
“Ôn Mạc Ngôn, em không quan tâm anh có xứng hay không xứng, hiện tại anh đã là chồng của em, em lại còn đang mang thai đứa con của nhà họ Ôn! Hơn nữa, chị gái đã đem sự việc làm đến lớn chuyện như vậy khiến Lance có rất nhiều bất mấn. Nếu không phải vì em có mối quan hệ với Vua Charles, thì anh có.
nghĩ răng Lance sẽ bỏ qua cho Ôn Phước.
sao?”
“Cho dù anh có nhớ tới, đối với em có nhiều bất mãn thì thế nào? Em vẫn là vợ anh cuộc hôn nhân này… sẽ kéo dài cả đời!”
Đôi mắt cô ta hơi hồng, nhưng vẫn không chịu thua,quật cường nói.
Ôn Mạc Ngôn dừng bước chân, hơi quay đầu nhìn lại, ánh mắt hung ác âm trầm đến đáng sợ.
“Em nói không sai, là nhà họ Ôn vô dụng, cần phải dựa vào quan hệ của em. Cô Christie, anh nhất định sẽ hầu hạ em thật tốt. Nếu em muốn anh, anh sẽ cho. Nếu em muốn vị trí của bà Ôn, anh cũng sẽ cho, và nếu như em muốn mạng sống của anh thì cứ cầm lấy”
“Nhưng nếu muốn anh yêu em, đời này.
không thể nào. Dù em sinh ra con của anh thì sao? Trừ bỏ việc nó sẽ là người thừa kế nhà họ Ôn, thì những cái khác sẽ không có. Nếu muốn yêu thì em tự yêu, anh không có thời gian rảnh!”
Ôn Mạc Ngôn lạnh lùng nói.
“Anh… đây là máu thịt của chính mình!
Làm sao anh có thể nói những lời như vậy?”
“Kết quả như thế này, không phải em đã sớm đoán được rồi sao. Anh không yêu em, ngay từ lúc bắt đầu đã nói rõ cùng với em, em dùng nhà họ Ôn để giữ anh, anh thân là con trai, không thể không đồng ý”“
“Nhưng khác… em sẽ không nhận được bất cứ điều gì. Đây là quả báo của anh, và nó cũng là quả báo của em”
Giọng điệu của Ôn Mạc Ngôn lạnh lùng, không có một chút cảm xúc gì.
Sau đó, anh ta quay lưng bỏ đi mà không quay đầu lại lần nào nữa.
Khi Christie nghe thấy những lời này, choáng váng đến không đứng vững, cả người ngã xuống đất Cô ta sững sờ nhìn cái bụng hơi phình lên của mình, cảm thấy rất buồn cười Cô ta cứ nghĩ rắng nếu bản thân mình đã có con của anh thì anh sẽ cải thiện ánh nhìn với mình.
Nhưng cô ta quên rằng anh không thích cô, thì liên quan đến đứa trẻ chui ra khỏi bụng cô ta cũng sẽ không thích.
“Ôn Mạc Ngôn … anh đúng là đủ nhẫn tâm…
Cô ta thống khổ nhắm mắt lại, giọt nước mắt pha lê lặng lẽ rơi xuống.
Việc đầu tiên Ôn Mạc Ngôn trở lại là hỏi thăm tung tích của Bạch Minh Châu.
Cô ấy đã biến mất, và gia đình cô ấy cũng không có tin tức, và ngay cả Hứa Trúc Linh cũng không hề liên lạc với cô ấy được.
Anh ta còn gọi điện thoại riêng cho Ôn ới biết rằng Bạch Minh Châu đã lấy từ cô ấy một khoản tiền.
Dù biết rõ người phụ nữ này có tâm địa xấu xa, nhưng… vẫn như cũ là không thể buông bỏ.
Anh ta dù phải đào sâu ba tấc đất, muốn tìm thấy cô ấy, và đối mặt chất vấn cô ấy.
Gó lá gan đem tình cảm của mình ra đùa giỡn, tại sao lại không có can đảm đối mặt với anh ta?
Anh ta nhất định phải tìm ra cô ấy, đem cô ấy giam cầm bên mình, để cho cô ấy nếm trải mùi vị sống không bãng chết là như thế nào.
Nhưng… cô ấy đang ở đâu?
Sống hay chết, là tốt là xấu, là vui sướng hay vẫn là đau khổ…
Anh ta thực sự muốn biết.
‘Vào giờ phút này, anh đã hiểu được Cố Thiện Linh.
Việc của tình cảm không thể bị lừa gạt.
‘Yêu là yêu, không yêu là không yêu, và những cảm xúc khác không thể trộn lẫn.
Anh ta không thừa nhận răng Cố TI Linh đúng, nhưng… mỗi người đều không thể kìm lòng mình được.
Cố Thiện Linh có ý định xin lỗi chị gái, cũng vì thế trả cái giá đắc.
Nhưng hiện tại bản thân anh ta còn lo không xong, và anh ta cũng không còn tâm tình để lo nhiều việc như vậy.
Anh ta đã tìm thấy Hứa Trúc Linh.
“Bạch Minh Châu liên lạc với cô lần cuối cùng là khi nào?”
Hứa Trúc Linh ngạc nhiên khi nghe thấy ba từ “Bạch Minh Châu” từ miệng anh ta.
“Anh… anh nhớ ra rồi sao?”
“Thảo nào, tôi thấy cô rất quen thuộc, hóa ra là vì quan hệ của cô với Bạch Minh Châu, khiến tôi ấn tượng” Ôn Mạc Ngôn chua xót nói.
“Châu Châu đã lâu không liên lạc với tôi.
Lần cuối cùng gửi bưu thiếp là khi tôi tốt nghiệp.”
“Địa chỉ nào?”
Hứa Trúc Linh nói ra địa chỉ rõ ràng, cô cũng biết Ôn Mạc Ngôn sẽ không bỏ cuộc.
Mặc dù cuộc điều tra vẫn tiếp tục, nhưng vẫn không tìm thấy người này.
Bạch Minh Châu giống như là hơi nước biến mất trong không khí.
“Cô ấy đã chết?”
Ôn Mạc Ngôn lo lắng siết chặt vai cô, không ngừng lay động.
Hứa Trúc Linh cảm thấy rằng bản thân mình sắp bị tan thành từng mảnh.
“Không… Sẽ không, tôi hỏi qua Dương Nguyệt, cô ấy đã giúp tôi bói, và Châu Châu hiện tại rất tốt.”
“Thầy bói nào?”
Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thế thử, anh ta đã không thể tìm thấy bất cứ manh mối nào của Bạch Minh Châu, cho nên chỉ có thể dựa vào những người khác để tìm kiếm một chút manh mối .
Hứa Trúc Linh gọi cho Dương Nguyệt và hỏi Bạch Minh Châu rằng cô ấy còn sống hay đã chết.
Rốt cuộc thì một người đột nhiên biến mất lâu như vậy, đến cảnh sát cũng đành bất lực.
“Hỏi cuộc sống tốt hay xấu? Hãy cho tôi ngày sinh, và tôi sẽ tính.”
Dương Nguyệt đã là một người từng trải, loại đoán mệnh đơn giản này vẫn là dễ như trở bàn tay.
Cô ấy kiểm tra nó một lần và nói: “Người đó vẫn còn sống rất tốt. Cô gái này được trời cao ưu ái, mà theo các phạm vi, cô gái này có khuôn mặt nhỏ nhắn nếu không thay đổi gì, tướng mạo thật sự rất tốt. Có thể sống đến tám mươi tuổi, rất khó để mà chết được.
Nhưng… ở giữa lông mày của cô ấy lại đầy sát khí, sợ rằng cô ấy đã va chạm với thứ gì đó, và phải chịu một số khó khăn trong nửa đầu của cuộc đời mình.”
“Nhưng chuyện tốt thì rất gian nan, sau này sẽ có phúc lớn. Lúc nào chuyện tốt cũng ở cuối cùng, phải không?”
Sau khi Dương Nguyệt nói xong, vẻ mặt của Ôn Mạc Ngôn vẫn rất âm u.
Cô ấy cong môi: “Như thế nào? Đáp án này không thỏa đáng sao? Không lẽ cô ấy có thù với anh, anh muốn nghe tin xấu sao?”
“Tôi và cô ấy… liệu còn có duyên phận gì không?”
“Anh trai, theo tôi biết, anh đã kết hôn rồi?
Vợ của anh còn đang mang thai, ăn trong bát, nhớ thương trong nồi đấy à?”
“Này, Dương Nguyệt, chuyện của anh ta một lời rất khó nói hết được. Tôi sẽ nói với cô sau, bây giờ cô tính toán giúp đi.”