Chương 699: Một gia đình kiên cường
Cố Ngọc Vy cầm súng với những ngón tay run rẩy, lúc cùng nhau ở trong quân đội, cũng thường xuyên huấn luyện băn súng.
Chưa có lần nào, có thể so sánh với hiện tại.
Khẩu súng này, có nghìn cân nặng, đè nặng trong lòng của cô ấy, khiến cô ấy đến thở cũng không thở nổi.
Nguyên Doanh quyết đoán đoạt tuyệt hơn so với trong tưởng tượng của cô ấy, và cũng…rất tàn nhẫn.
Không để cho cô ấy mảy may chỗ trống nào.
“Nguyên Doanh, anh nói đúng, anh chính là một tên khốn… chết cũng không đáng tiếc”
Cô ấy đau đớn nhầm mắt lại, nói một cách yếu ớt, sau đó nặng nề ném khẩu súng đến trước mặt anh ta “Anh đã suy đoán hết đường rút lui cho em rồi, anh không muốn chỉ vì sự bồng bột nhất thời, mà khiến em phải oan ức cả một đời, vậy có bao giờ anh nghĩ tới, nếu không có anh bên cạnh em, sẽ khiến em đau khổ cả đời không? Hai kết quả này thật sự có khác biệt gì nhau sao?”
“Nguyên Doanh, Cố Ngọc Vy em xem thường anh”
Cô ấy nói khẽ, quay lưng bỏ đi, không thèm nhìn lại.
Nguyên Doanh đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng yếu ớt của cô ấy dần biến mất.
Trái tim dường như bị mắc kẹt bởi một tấm lưới lớn, bị bóp nghẹt đến nổi máu tươi đầm đìa, vỡ nát.
Lý Hoàng Pháp lặng lẽ đi tới sau lưng anh ta, nói: “Lần này, Ngọc Vy hoàn toàn đã bị anh làm tổn thương rồi”
“Tôi biết… nhiệm vụ quốc gia, còn lớn hơn cả tình thân, tôi không còn cách nào khác.”
Nguyên Doanh nghiến răng, từng chữ từng chữ đều khó khăn tràn ra khỏi kẽ răng.
Trái tim của anh ta sớm đã đuổi theo Cố Ngọc Vy mà đi rồi, hai chân của anh ta đứng nguyên tại chỗ, không thể di chuyển được.
Cuộc hôn nhân giả của anh ta với Helen là lệnh của cấp trên, anh ta phải thực hiện nó.
Nhiệm vụ này không biết khi nào mới kết thúc, suy cho cùng thì tình hình chiến đấu hiện tại đang rất căng thẳng, và chưa biết khi nào hòa bình mới được lập lại Cố Ngọc Vy đã không còn trẻ nữa, không thể lãng phí thanh xuân của mình trên người một kẻ như anh ta.
Vạn nhất nếu anh ta cần phải kết hôn trong vòng mười năm tám năm, sẽ không phải khiến cho Cố Ngọc Vy làm người thứ ba nhiều năm như thế sao?
“Trung nghĩa khó cả đôi đường, nhưng mỗi lần thứ anh vứt bỏ đều chính là cô ấy, không phải sao?”
Lý Hoàng Pháp khẽ nói: “Không phải bởi vì cô ấy không phải người anh yêu nhất, mà là anh biết răng, Cố Ngọc Vy yêu anh, cho dù bị anh làm tổn thương sâu säc đến mấy, cũng sẽ luôn ở sau lưng anh”
“Tại hôn lễ, anh là vì em gái anh mà bỏ cô ấy một mình. Bây giờ, đối với mệnh lệnh của quốc gia, anh vẫn như cũ bỏ rơi cô ấy lại. Kỳ thực, anh mới là người có chỗ dựa nên không sợ. Anh bây giờ thương tật mà giải ngũ rồi, anh hoàn toàn có thể nộp đơn xin nghỉ việc lên phía trên. Helen đang ở Đà Nẵng, có tôi đến bảo vệ. Anh cuối cùng là vướng ở chỗ chỉ thị làm việc, hay là anh không có cách nào đối mặt với thương tật của chính mình?”
“Cô ấy không cần đôi tay này của anh ôm lấy cô ấy, đó là bản thân anh không có cách nào có thể chịu đựng được mà thôi! Mọi người đều là đàn ông, anh có thể đường đường chính chính nói với Ngọc Vy như thế, nhưng mà đối với tôi, anh không thể”
Trái tim của Lý Hoàng Pháp như một tấm gương sáng, anh ta cũng là một người đàn ông, vậy nên có thế hiểu rõ nhất tâm tư của đàn ông.
Đôi khi, một người đàn ông quá yêu thể diện, vì vậy anh ta sẽ làm nhiều việc ngu ngốc.
Bây giờ anh ta nghĩ, bản thân lúc đầu tại sao muốn làm chính nhân quân †ử?
Theo đuổi người phụ nữ mình yêu, cần có chút thủ đoạn, nếu quá ngay thẳng sẽ chỉ được phát thẻ người tốt, cuối cùng cái gì đều sẽ không có.
Khi Nguyên Doanh nghe thấy lời này, thân thể to lớn của anh ta khẽ run lên.
Bàn tay phải cố nằm lại thành nắm đấm, nhưng mà… ngón tay co rút và run rẩy.
Anh ta bây giờ không khác gì phế nhân.
“Vậy nếu là anh, nếu cánh tay này của anh bị súng bắn khiến nó hoàn toàn bị phế bỏ, anh sẽ làm như thế nào?”
“Tôi…”
Khi Lý Hoàng Pháp nghe điều này, anh ta không nói nên lời.
Lời nói trong cổ họng có chút nóng, như: muốn thiêu đốt cổ họng, khiến cho anh ta ngay cả một chữ cũng không thể nói ra được.
Lời anh nói không sai, mọi người đều là đàn ông, muốn giữ thể diện của mình. Chuyện xảy ra ở trên người tôi, vậy nên anh có thể nói dễ dàng như vậy.
Nhưng mà nếu nó xảy ra ở trên người anh, thì không hẳn là như vậy. Anh và tôi đều là quân nhân, chỉ là đôi tay của tôi giỏi cầm dao phẫu thuật, còn anh là một tay bắn tỉa có tiếng, nếu anh không thể bản súng, thì anh sẽ như thế nào?”
“Nguyên Doanh, anh thắng rồi!”
Lý Hoàng Pháp mỉm cười bất lực, thừa nhận rằng bản thân đã bị anh ta thuyết phục.
Một người đàn ông, sự nghiệp đáng tự hào đã không còn, bị coi là người tàn tật.
Cho dù khi người phụ nữ yêu thương nhiều lần nhấn mạnh răng cô ấy sẽ không ghét bỏ anh ta, sẵn sàng dành phần đời còn lại cho anh ta, nhưng mà trong mắt đàn ông bản thân chỉ là một phế vật phiền toái, không xứng đáng để ở bên ạnh cô ấy.
Cố Ngọc Vy hồn bay phách lạc trở về nhà, vừa nhìn thấy Hứa Trúc Linh liền bật khóc.
Hứa Trúc Linh bị dọa cho sợ hãi, vội vàng an ủi: “Làm sao vậy? Có phải là phẫu thuật quá mệt không? Người không thể cứu được, bị bác sĩ Doanh răn dạy và quở mắng rồi sao?”
“Anh ta thật sự là đang lừa dối tôi, anh ta rõ ràng vẫn còn yêu tôi mà”
“Đây… cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bí mật quân sự, Cố Ngọc Vy tóm lược lại, không có nói chỉ tiết quá nhiều Cô ấy chỉ nói rằng Nguyên Doanh vẫn còn yêu cô ấy, nhưng anh ta không muốn ở bên cô ấy, vì nhiều lý do khác nhau.
Đến nước này thì cô ấy đã bó tay rồi, bọn họ có duyên mà không có phận, lần này thật sự kết thúc rồi.
Một khi Nguyên Doanh đã quyết định điều gì, thì không ai có thể thay đổi được nữa.
Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này, cô cũng cảm thấy rất đau lòng, nhưng mà cô cũng không biết phải làm như thế nào.
Cô bây giờ rất muốn gọi điện thoại cho Bạch Minh Châu, cô ấy ranh ma quỷ quái và có rất nhiều mưu mô, nhất định sẽ có cách đúng bệnh mà hốt thuốc.
Nhưng cô ấy không có ở đây, vậy thì Cô chợt nghĩ đến Kỷ Hồng Thanh, cô ấy cũng rất thông minh mà!
Hứa Trúc Linh nhanh chóng gọi cho Kỷ Hồng Thanh, và hỏi cô ấy phải làm thế nào.
Nghe xong, Kỷ Hồng Thanh thở dài nói “Theo tôi, đây đơn giản là một gia đình kiên cường. Cách giải quyết của trai thẳng và gái thẳng thực sự rất cảm động lòng người. Mấy người đó sẽ không nhiều mưu mẹo, mà ít đi sự chân thành đâu? Không có việc gì thì không cần lấy đá chọi với đá làm gì?”
Cố Ngọc Vy nghe được lời này, liền giật lấy điện thoại, nói bằng một âm thanh nghẹn ngào: “Tôi… Tôi rất thẳng sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!