Chương 617
“Ông nói lại lần nữa!”
“Sớm biết vậy, tôi đã đổi một người khác rồi!”
Ảnh Họa Bì nghe thể thì nhíu chặt hàng lông mày, sau đó ông ta trực tiếp chặn Quý Thiên Kim lại, bế lên nhét vào trong xe.
“Ông làm gì thế? Bắt cóc giữa ban ngày ban mặt đấy à?”
Mặc kệ bà ta có la lối cỡ nào, Ảnh Họa Bì cũng không để ý, ông ta lái xe đi thắng.
Bảo vệ đứng ngoài cửa thấy vậy thì trợn mắt hả miệng.
“Thưa ông… cô chủ, cô chủ bị người ta khiêng đi rồi, có cần đuổi theo không ạ?”
“Đuổi theo làm gì? Vợ chồng son cãi nhau mà thôi. Tuy tôi không thích người em rể này nhưng ông ta thương nhớ em gái tôi nhiều năm như vậy, cam nguyên vì nó mà không lập gia đình, tất nhiên tôi phải thành toàn cho hai người họ rồi!”
“Anh cả, mấy lời này của anh nghe hơi bị điều đấy. Rõ ràng anh đang hy vọng sẽ có người thu phục được em gái để anh có cơ hội thở dốc, đúng chứ?”
“Hẩy, nếu không có người thu phục em ấy, tay em ấy sẽ vươn tới quyết định của ban lãnh đạo cấp cao mất. Chỉ số IQ của em ấy cao như vậy khiến tim anh mệt chết đi được!”
“Anh không cần nói nữa, em cũng biết mà.” Quý Quốc Định nói bằng giọng điệu vô cùng đáng thương.
Hai anh em quay qua nhìn nhau, không hẹn mà cùng ôm choàng lấy nhau, thiếu chút nữa là nước mắt tuôn trào như suối,
Đứa em gái này của họ đáng sợ đến cỡ nào ư? Bà ta là một thiên tài điển hình, học cái gì cũng nhanh hơn người thường, hơn nữa còn không tốn công tổn sức gì.
Lúc trước, ba anh em bọn họ cùng nhau nhập học, bà ta trực tiếp nhảy lớp tới khối của hai anh em. Mỗi lần đi học, bà ta đều nhắm mắt nghỉ ngơi. Một khi bà ta mở mắt ra, giáo viên sẽ run rầy cả người, tự biết để minh cho bị sai.
Hai anh am bọn họ từ nhỏ đã sống dưới bóng ma của đứa em gái này. Bà ta trầm tính, kiêm lợi, chỉ số là lại rất cao nên hai người mỗi lần làm chuyện xấu cũng không qua nổi mắt của bà ta.
Nhưng bà ta có một ưu điểm, đó chính là rất bao che khuyết điểm. Nếu người trong nhà đúng, bà ta sẽ dạy dỗ đối phương đến độ mẹ người ta cũng không nhận ra. Nếu người trong nhà không đúng, sau khi dạy dỗ người nhà xong, bà ta sẽ quay qua mắng đối phương như tát nước vào mặt. Năm đó, khi bố của họ còn sống, từng lo lắng rằng mai này Thiên Kim không thể lấy chồng được.
Bởi vì chuyện của Bạch Minh Lan, bà ta đột ngột biến mất, lúc quay về đã là nửa năm sau.
Khi ấy, bà ta né tránh mọi tai mắt, tự tạo cho mình một thân phận giả, lẳng lặng trốn đi dưới mi mắt của bọn họ, tim bọn họ cũng rất mệt đó biết không. Nửa năm đó, hai anh em họ bị bố mắng cho đến độ không biết đâu là Nam, đầu là Bắc.
Nửa năm sau, bà ta trở về, cả người dính đầy máu…
Từ đó trở đi, Quý Thiên Kim càng thêm cường thể, bà ta dạy dỗ mọi người trong nhà trở nên ngoan ngoãn. Có bà ta ở đây quản lý mọi chuyện, địa vị của nhà họ Quý lên như mặt trời ban trưa, không ai sánh kip.
Nhưng, biết ta cũng đã đóng cửa trái tim mình, không muốn tâm sự chuyện trong lòng với người ngoài. Người duy nhất biết nhiều hơn một chút chính là Quý Cảnh An.
Trong lòng bà ta cất giữ hình bóng một người… Mấy năm nay hình bóng đó vẫn luôn hiện diện ở đó, không thể xóa đi.
Dù bà ta luôn tỏ ra mạnh mẽ, ra vẻ bất cần. Nhưng máy năm nay bà ta cũng vì vậy mà chịu không ít đau khô.
Bây giờ cuối cùng người kia cũng xuất hiện, cho dù là một thắng ăn mày, hai anh em bọn họ cũng sẽ chấp nhận người em rễ này! “Không ai được đi tìm cô chủ, mong rằng em ấy sẽ về muộn chút!”
Quý Mặc Nhiên hạ lệnh, không lo lắng chút nào cho sự an toàn của thân thể Quý Thiên Kim.
Thật ra, ông ta lo lắng cho tính mạng của em rể hon.
Bên trong xe, lúc mới lên Quý Thiên Kim còn làm loạn một hồi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bà ta rất lý trí, biết có giấy giua cỡ nào cũng không có tác dụng, chỉ tổ tấn công, vậy hà cớ gì phải lãng phí sức lực “Biết ngoan rồi?”“Tôi không muốn gặp tai nạn, ông chết cũng không sao nhưng tôi vẫn còn yêu đời lắm! Nguyên đoạn đường này chỗ nào cũng có camera, chỉ cần tôi thoát được, tôi sẽ lập tức tổng ông vào tù.” Quý Thiên Kim lạnh lùng nói.
Ảnh Họa Bì nghe vậy thì vội vàng giẫm phanh, dừng xe ở ven đường.
“Ông đậu xe sai quy định rồi.” Quý Thiên Kim nói tiếp.
Ảnh Họa Bì vốn đang rất tức giận, nghe thấy lời này thì nhịn không được mà bật cười.
“Ông cười cái gì?” Quý Thiên Kim liếc xẻo, trong mắt hiện lên sự không hài lòng, ánh mắt tựa như đang nhìn một thằng ngốc nặng một trăm kỷ cười híp cả mắt vây.
“Tôi nhớ lần đầu khi tôi gặp bà, bà cũng nói với tôi như vậy. Bà cảnh cáo tôi không được đỗ xe sai quy định, không được lừa tiền người khác, cũng không được lừa tình cảm của một thiếu nữ.
Tôi biết cải trang, hầu như lần nào cũng sẽ biến thành một người khác nhau để đi làm nhiệm vụ. Mỗi lần tôi ra cửa, bà sẽ hé mặt ra, nói nếu tôi bị tám, chắc chân sẽ vào từ ngói, thậm chí bà còn đọc to điều luật lên, nói tôi ít nhất sẽ bị phân hai năm tù giam. Nếuhôm nào tôi dắt về một cô bé vị thành niên, bà sẽ lại nói cho tôi nghe tội câu dẫn vị thành niên bị phạt bao nhiều năm.
Thật ra vào lúc đó, tôi đã nhận ra thân phận của bà không hợp lý lắm. Tôi còn cho rằng bà là một thiên kim nghèo khổ, không có nhà để về, nhưng bây giờ… xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Quý Thiên Kim, rốt cuộc bà là ai, tại sao lại tiếp cận tôi, tại sao lại rời khỏi tôi?”
Nói tới câu cuối, giọng Ảnh Họa Bì khàn đi, xen lẫn từng đợt hít thở nặng nhọc. Ông ta chăm chú nhìn Quý Thiên Kim thật lâu, trong đôi mắt như hiện lên ngọn lửa.
Quý Thiên Kim thản nhiên né tránh tầm mắt ông ta, tựa như không muốn nhìn thấy ông ta nữa.
“Chơi cho vui thôi, cần gì phải để ý nhiều.”
“Vậy tại sao đến giờ bà vẫn chưa lấy chồng?”
“Ông cho rằng tôi vì ông sao? Mơ mộng quá đấy.” Quý Thiên Kim nói mia, “Quỷ Thiên Kim… đây là câu trả lời của bà sao? Điều tôi canh cánh trong lòng bao lâu nay, rốt cuộc chi là một lần chơi cho vui của bà thôi hà? Bà nên biết là dám đùa giãn với tôi, sẽ phải trả cái giá rất đắt đầy“Theo những gì tôi biết, chợ đen, xã hội đen chỉ là một đảm ô hợp. Nhà họ Phó đã lâu không quan tâm đến chuyện trong giới xã hội đen, ông Cửu của chợ đen thì trở nên như vậy. Vì bọn họ và nhà họ Quý không có xung đột về lợi ích, nếu không thì đã sớm bị tiêu diệt rồi. Cho nên, tôi đùa giỡn ông sẽ phải trả cái giả đắt gì thế? Tôi đang chú tâm lắng nghe đây.” Bà ta nhưởng mày nhìn qua, không sợ hãi chút nào.
Bà ta nhìn gương mặt đối diện, trông hơi già đấy nhưng bà ta biết dung mạo thật của ông ta không phải như vầy. Nhiều năm trước bà ta từng ngẫu nhiên nhìn thấy một lần, vô cùng đẹp trai.
Chỉ với khuôn mặt đó của ông ta cũng đủ đốn tim biết bao thiếu nữ. Nhưng ông ta lại cố tình biến mình trở nên thật tầm thường rồi mới đi cua con gái nhà người ta. Hồi đó cả bà ta cũng nhận ra Tần Nhâm Thành không phải là một playboy chính hiệu. Ông ta chỉ là đang tìm kiếm một người người thích mình thật lỏng chứ không phải chỉ thích mỗi cái túi da, tiền tài, sự nghiệp hay quyền lực của ông ta… Ông ta chỉ là đang tìm một người có thể cùng ông ta hoạn nạn có nhau.
Một người đàn ông hai mươi tuổi lại có suy nghĩ như vậy khiến bà ta cảm thấy vô cùng buồn cười, cũng vô cùng tò mò nên không kiếm được mà tiếp tục đuổi theo ông ta, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc ông ta là người như thế nào.