Chương 556: Rốt cuộc là ai
Buổi tiệc kéo dài mãi đến tối, vô cùng náo nhiệt.
Mấy thứ lễ nghĩa mà Thẩm Thanh đã dạy trước đó đều được cô áp dụng hết vào lúc này, hơn nữa còn rất thuần thục.
Vì lý do đã công khai quan hệ nên có không ít người đẹp con nhà giàu vây lấy cô, phần lớn trong số họ đều có ý nịnh bợ.
Mặc dù cô không thích mấy chỗ thế này nhưng cũng vẫn cần phải ứng phó bởi dù sao thì những cảnh như thế này là chuyện bình thường khi ở bên cạnh Cố Thành Trung.
Nếu cô đã lựa chọn con đường này rồi thì phải dũng cảm tiến về phía trước.
Cô không dám làm sai bất cứ chuyện gì, đến uống rượu vang cũng cực kì bài bản.
Mấy cô gái đẹp có tiếng kia cũng thì thầm to nhỏ.
“Không phải Hứa Trúc Linh là đồ nhà quê sao? Xuất thân từ một gia đình không tên tuổi như nhà họ Hứa, nếu không phải chị của cô ta vớ được Cố Lâm thì cô ta làm gì được tốt số như thế.
Bây giờ còn qua lại với nhà họ Ngôn, xem ra cũng thật sự giống với con gái nhà giàu có tiếng lắm đấy: “Lúc nãy tôi cố ý làm khó cô ta, đặt dao và nĩa sai vị trí nhưng cô ta đã đặt đúng trở lại, rất am.
hiểu cách dùng bữa tây”
“Cô ta cũng rất có nghiên cứu với rượu vang và còn biết rất nhiều điệu nhảy giao tiếp nữa!”
“Bây giờ người ta đã tăng giá trị bản thân rồi, chúng ta chỉ có thể trách mình không được tốt số như cô ta thôi”
Hứa Trúc Linh chen qua đám đông, ít nhiều cũng nghe được vài câu, Dù cho bọn họ có bất mãn với cô hơn nữa thì cũng phải giấu ở trong lòng.
Có một câu nói như thế này “Tôi thích dáng vẻ bạn nhìn tôi thấy ngứa mắt nhưng lại không làm gì được tôi”
Hoàn cảnh bây giờ đại khái cũng là như thế.
Bọn họ cảm thấy đố kị nhưng vẫn phải mỉm cười chào đón và bợ đỡ cô.
Chắc là ai nấy cũng đều tức anh ách.
Trước đây cô rất để tâm đến cách nhìn của người khác nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế cô nhận thấy thật ra tình cảm và hôn nhân là chuyện cá nhân, mặc cho người khác có.
đặt điều thế nào thì chỉ cần bản thân kiên định, không bị tác động là được.
Cô ứng phó mệt rồi nên tìm đến một góc để ngồi xuống và uống nước trái cây.
Cô nhìn Cố Thành Trung cười nói vui vẻ, nhẹ nhàng di chuyển giữa đám đông Không còn vẻ nghiêm nghị mà nở nụ cười trên môi, dù sao thì nhà họ Cố cũng là chủ nhà.
Anh đút một tay vào túi còn tay kia thì cầm ly sâm panh, nâng ly nhấp môi cùng người khác.
Từ đầu đến chân anh đều toát ra khí chất cao quý, dường như từ khi sinh ra đã định sẵn là một người thống trị cao cao tại thượng.
Đó chính là người đàn ông của cô!
Cô xấu hổ mỉm cười, trong lòng cũng có rất nhiều niềm vui nho nhỏ.
Chính vào lúc đó, có người khom lưng, rót cho cô một ly nước ép kiwi.
“Nếm thử, mới ép đó”
Giọng nói quen thuộc Hứa Trúc Linh ngây ra một lúc rồi vội ngước mắt nhìn lên, không ngờ lại nhìn thấy Phó Minh Tước.
“Sao anh lại ở đây?”
Cô ngạc nhiên đứng dậy và nói hơi lớn tiếng.
“Nhỏ tiếng một chút, muốn chọc cho Cố Thành Trung chạy qua đây sao? Tôi đã lén trà trộn vào, đây là lễ kỉ niệm một trăm năm của tập đoàn Cố Linh nên tôi đến để xem náo nhiệt”
Phó Minh Tước mặc quần áo phục vụ, ngồi xuống sát bên cạnh cô không hề khách sáo.
Còn tiện thể rót cho mình một ly rượu vang rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Anh ta bắt chéo chân một cách tự nhiên rồi đặt một tay trên bệ gác tay của ghế sô pha.
Bộ đồ của nhân viên phục vụ căn bản không thể che đậy được hơi hướng thần bí phát ra từ trên người anh ta, chúng vừa như một đám sương.
mù khiến người ta tò mò muốn vạch ra xem nhưng lại cũng rất nguy hiểm, khiến người ta không dám đến gần.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh sáng phản chiếu qua ly rượu vang đang lắc lư tạo ra những tia sáng khác lạ.
Vì góc đó khá ít người nên nhất thời cing không có ai chú ý đến hai người họ.
“Minh Diệp đâu?”
Cô hỏi.
“Đang tái khám ở bệnh viện, mấy ngày nữa thì có thể về. Tôi đến tìm cô là đế đòi quà, con nhóc.
đang trông quà năm mới của cô”
“Phó Minh Tước… có người mặt dày như anh vậy sao? Đặc biệt chạy đến buổi tiệc để tìm tôi đòi quà hả?”
*Ö? Cô hi vọng tôi đến nhà cô sao? Nửa đêm ôi leo từ cửa sổ vào chắc sẽ không nhìn thấy thứ gì không nên nhìn thấy đấy chứ?”
“Anh… không thế nào, chúng tôi không giống như anh nghĩ..” Mặt cô ứng đỏ, cô không kiềm được sự tức giận mà nói Phó Minh Tước nghe thấy thế thì mắt sáng lên và giật nhẹ chân mày.
“Chắc không phải hai người vẫn chưa có gì với nhau đấy chứ?”
“Liên quan gì đến anh?” Hứa Trúc Linh bực bội nói Chuyện riêng tư như thế mà cũng hỏi, không có chút tế nhị nào cả Mặt cô đỏ ửng lên nên cô vội uống một ngụm nước ép để bình tĩnh lại.
Cô không biết nói dối nên Phó Minh Tước chỉ nhìn sơ qua thì đã hiểu, khóe miệng anh ta nở nụ cười đầy ẩn ý.
Anh ta không ngờ hai người họ ở bên nhau lâu như vậy rồi mà Cố Thành Trung lại có thế kiềm chế được đến bây giờ.
Xem ra vị trí của Hứa Trúc Linh trong lòng anh thật sự không gì có thế so bì được.
“Phải rồi, chắc anh không phải chỉ vì một món quà mà ăn mặc thành như thế này đấy chứ?”
“Nhận được nhiệm vụ phải giết một người”
Phó Minh Tước vừa nói vừa cười.
Hứa Trúc Linh nghe anh ta nói ra những lời đó một cách vô cùng nhẹ nhàng thì thấy lạnh người Giết một người.
Một mạng người mà nói như chuyện đơn giản vậy sao?
“Phó Minh Tước…”
Cô đọc tên của anh ta với giọng run run “Anh có từng nghe đến tích đức chưa? Anh không sợ gặp báo ứng sao? Nếu anh không quan †âm, vậy còn Minh Diệp thì sao? Anh có từng nghĩ Minh Diệp trở thành bộ dạng như bây giờ có khả năng là do tội ác của anh quá nặng không?”
Cô gấp gáp nói.
Phó Minh Tước nghe vậy thì lạnh lùng nhếch mày.
Anh ta nhìn cô bãng một ánh mắt vô cùng phức tạp, một cái nhìn khác lạ thoáng qua trong mắt anh ta khiến tim cô run lên cầm cập.
Ánh mắt đó mơ hồ khó hiểu, như những con sóng ngầm đang cuộn trào.
“Nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì đời này tôi sẽ rơi vào địa ngục không đáy, mãi mãi không cách nào gặp lại được người mà tôi yêu thương nhất”
“Rốt cuộc anh muốn giết ai?”
í mật.”
“Tôi không tin người anh yêu thương có thể chấp nhận để anh làm những chuyện như thế này!” Cô nói với vẻ hơi kích động.
Phó Minh Tước nghe thấy vậy thì khẽ trầm ngâm, ánh mắt trở nên nặng nề, dường như anh †a đang suy ngẫm về việc gì đó.
“Cô ấy và cô rất giống nhau, rất lương thiện, nhưng người lương thiện thường không có kết cục tốt”
“là “Hứa Trúc Linh, đừng quá lương thiện, nếu không cô sẽ bị cái thế giới này nuốt chứng, cuối cùng đến xương cốt cũng không còn. Hôm nay tôi có thể để các người được tận hưởng buổi lẽ trọn vẹn nhưng sẽ có một ngày, tôi sẽ giết người đó”
Phó Minh Tước uống cạn rượu trong ly.
Sau đó thì đứng dậy định rời đi.
Anh ta vừa đứng lên thì đã có sự khác biệt rõ ràng về chiều cao so với Hứa Trúc Linh khi đang ngồi.
Trên người anh ta toát ra một hơi thở khiến người khác phải khiếp sợ, đến mức cô phải hít thở không đều.
“Tôi có quen người đó không? Có thân thiết không?”
Ó.
Vợ của anh hả?”
“Là Cố Thành Trung sao?”
“Không phải”
“Bố nuôi, mẹ nuôi..”