Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ Hứa Trúc Linh

Chương 486

Hôm sau, Bạch Minh Châu ngủ đến tận mười một giờ mới gọi điện thoại cho cô, kêu cô qua đây cùng nhau nấu lẩu.

Hứa Trúc Linh liền qua chỗ cô ấy, tiên tay mua một đồng thức ăn lớn mang theo.

Thời tiết hôm nay khá âm u, có vẻ như sắp có mưa thật rồi, tin nhắn nhắc nhở cũng được gửi đến điện thoại, chắc chắn có tuyết rơi, hơn nữa đây còn là trận tuyết rất lớn.

Cô xách túi, những ngón tay đã lạnh công đến cứng ngắc.

Cô vừa đến nhà của Bạch Minh Châu liền nhanh chóng rửa rau chuẩn bị các loại nguyên vật liệu. “Minh Châu, bao lâu rồi cậu chưa đụng đến phòng bếp vậy? Cậu có biết ở đây toàn là bụi không thể “

“Thế à? Cậu cũng biết tớ không giỏi mấy việc nấu nướng mà, có phòng bếp cũng vô dụng, thà mua đồ hộp bên ngoài ăn còn hơn “

“Cậu không sợ ăn đổ bên ngoài hoài sẽ ảnh hưởng xấu đến dạ dày à?”

“Sợ gì chứ? Con người có kháng thể mà. Hot trend bây giờ là ăn đổ hộp ở ngoài bán đó. Rất nhiều người đi làm không có cách nào chú ý đến nhiều vậy đâu. Hơn nữa nấu cơm phiền phức vậy, tở cũng chả thích đầu. Đồ hộp vừa ngon vừa tiện lợi, tốt quả còn gì.”

“Lý do lý trấu, sau này chắc tớ sẽ thường đến đây vào cuối tuần. Cậu mau đi rửa mặt đi, rồi tùy ý ăn chút đồ lót dạ này”

“Đúng rồi, Ngôn Phúc Lâm vừa gọi điện cho tớ đó, tớ cũng kêu anh ta đến đây ăn chung rồi “

“Đàn anh Ngôn Phúc Lâm sao cũng đến đây thế?”

“Lo cho cậu chứ sao, lúc nào cũng hỏi bóng gió tớ tình hình của cậu như nào. Đúng lúc cậu cũng đến đây vậy tiên thể ăn chung một bữa với nhau đi. Dù gì mấy bữa lầu cũng không làm tớ nghèo được “

“Được rồi, vậy tớ xuống lầu mua thêm thịt”

“Thêm mấy lon bia nữa.”

“Biết rồi mà.”

Hứa Trúc Linh mặc thêm áo xuống lầu, đến tầng dưới mới phát hiện mình không mang theo khăn quảng Cô rụt rụt cổ, cũng không muốn chạy lên lầu lại thêm lần nữa.

Dù sao đến siêu thị chỉ cần tốn mười phút mà thôi. đi đi về về cũng khá gần.

Cô chà chà hai tay, cuộn tay trong túi áo, vòi và chạy như điện đến chỗ siêu thị.

Cô mua thêm mấy hộp thịt bò cuộn, sợ không đủ cho mọi người ăn.

Lúc bước ra khỏi siêu thị liền nghe thấy có ai đó hô lên tuyết rơi rồi.

Cô lập tức ngước mắt lên nhìn, quả nhiên tuyết đã rơi rồi, từng mảng từng mảng khá to.

Hứa Trúc Linh liền nâng tay đón lấy một bông tuyết, còn chưa nhìn rõ dáng vẻ thì nó đã tan ra trong chớp mắt.

Phản ứng đầu tiên của cô là rút ra điện thoại di động, rất muốn nói cho Cổ Thành Trung nghe tuyết đã rồi rồi.

Cô đã nhập xong tin nhắn rồi nhưng lại đột nhiên nhớ đến, dù có gửi đi thì chưa chắc anh đã nhận được nó.

Ánh mắt cô chúng lại, cuối cùng lại tắt điện thoại đi cất lại vào túi Trên đường, những ai có đôi có cặp dựa sát vào nhau, người độc thân thì che lại đầu mirih, với vàng chạy đến phía dưới mái hiên.

Hứa Trúc Linh đội nón áo lên, chậm rãi bước đi.

Tuyết rơi lớn thể rồi, em không biết đi nhanh hơn sao?”

Một giọng nói ôn hòa truyền vào tại cô, sau đó đã có người cầm lấy những túi đồ nặng trên tay cô. “Chủ ba Cổ!”

Trong lòng cô kích động, người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là Cổ Thành Trung.

Nhưng mà người mà cô nhìn thấy lại là Ngôn

Phúc Lâm. “Đàn anh?”

“Lại quên nữa sao? Không phải em kêu tên anh của anh à?”

“Um um.”

Cô liên gật gật đầu.

Anh ta cầm dù nói: “Anh vừa đến chỗ của Bạch Minh Châu, em ấy bảo em xuống lầu mua đồ. Em cũng không mang dù nên anh đến đây. Sao thể nhìn thấy anh mà không phải là Cổ Thành Trung nên em rất thất vong ở ph “Không có không có, sao em phải thất vọng chứ, chẳng qua em…”

Cô không nói ra được một cái lý do tại sao nào cả.

Thấy Ngôn Phúc Lâm cũng vui vẻ như vậy, nhưng mà vừa rồi cô lại tưởng là Cổ Thành Trung nên mới cảm thấy mất mác như thế.

Ngôn Phúc Lâm cũng không miễn cưỡng, sở sở đầu cô nói: “Ngốc quá, anh chỉ đùa thôi mà, em đừng để ý. Đi thôi, Minh Châu đang chờ chúng ta đó.”

Hai người quay trở về liền bắt đầu bận rộn bắt nối lau.

Bật máy điều hòa không khí lên, lại cộng thêm nổi lầu nóng hồi hồi, khung cảnh quả thực vô cùng náo nhiệt.

Sau khi bật lên bộ phim truyền hình mà mình ưa thích, mỗi người cầm trên tay một ly đồ uống bắt đầu ăn uống no say.

Hứa Trúc Linh không uống rượu, vẫn còn nhớ những lời dặn dò của Cổ Thành Trung nên chỉ uống một ly nước ngọt.

Mọi người cười nói vui vẻ, cô cũng tỏ ra rất bình thường, trên khuôn mặt không lộ ra chút bị thương tôi từ nào cả

Lúc mọi người đang ăn được một nửa, điện thoại của Bạch Minh Châu vang lên, là điện thoại của ôn Mạc Ngôn. “Ôn Mạc Ngôn à, có chuyện gì sao?”

“Nghe nói ở Đà Nẵng có tuyết rơi rồi.”

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Bây giờ anh đang trên ban công ngắm tuyết, em cũng ra ban công nhìn chút đi. Anh rất muốn ngắm tuyết rơi chung với em cùng một lúc.”

“Ông anh à, London lệch múi giờ so với Đà Nẵng đó! Cái gì mà cùng lúc chứ, lúc bên em đang mười hai giờ trưa thì anh ở bên đó đang là buổi sáng đó?”

“Bạch Minh Châu, em không nói lời thật lòng thì sẽ chết à?”

Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ nói, “Được rồi được rồi, đến chịu anh luôn đó. Đang yên đang lành tự nhiên ra ban công ngắm tuyết gì chứ. Cũng không phải chưa từng nhìn thấy tuyết mà!” Cô ấy bất đắc dĩ đáp lời, để lại hai người kia tự ngồi ăn, sau đó tự mình đứng dậy đi ra sân thượng ngoài phòng ngů.

Cô ấy mở toang cánh cửa sân thương bước ra ban công

Tuyết lúc này đã rơi dày đặc, lúc này chưa được bao lâu mà trên mặt đất đã phủ đầy một mảnh trắng xóa.

Một trận gió lạnh thổi qua, cô liền ôm chặt cánh tay mình. “Em đã ra ngoài ngắm tuyết rồi nè, sau đó thì sao nữa?”

“Sau đó, em có nhớ anh không?”

Âm thanh của Ôn Mạc Ngôn truyền từ phía sau lưng đến, giống hệt như một kì tích.

Một chiếc áo khoác dài ấm áp ôm trọn lấy thân thể cô, khiến cho trái tim run lên một nhịp.

Sau đó, một đôi cánh tay mạnh mẽ quấn quanh vòng eo cô, xiết thật chặt ôm trọn cô vào lòng.

Người đàn ông phía sau cúi đầu, chôn sâu vào hãm cổ của cô ấy, tham lam hít thật sâu hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô “Minh Châu, anh rất nhớ em, em có nhớ anh hay không?”

“Anh… Sao anh trở về vậy?”.

Điện thoại di động từ trên tay cô rơi xuống dưới, nên trên nền đất làm vang lên một âm thanh thanh thủy, khiến hai người đang ngồi trong phòng khách giật mình.

Lúc Hứa Trúc Linh vội vàng chạy vào phòng, vừa lúc nhìn thấy cả hai người bọn họ đang đứng ở một cho ôm nhau. “Ôn Mạc Ngôn?”

“Anh ta là ai thế g “Đi thôi đi thôi, đừng quấy rầy hai người trẻ tuổi bọn họ.”

“Anh ta ở đây từ lúc nào vậy? Sao anh không

Hứa Trúc Linh đầy Ngôn Phúc Lâm ra ngoài, biết

Cô siết chặt chốt cửa, nhìn hai người đang dựa sắt vào nhau ở ngoài ban công mà lòng hơi quặn thắt.

Cô khép lại mi mắt, sau đó đóng cửa lại.

Một tiếng phanh này giống như lạc vào tim cô, nhắc nhở cô một sự thật.

Cổ Thành Trung vẫn chưa trở về, Ôn Ngôn cũng không ở xa đến vạn dặm cũng đã tới rồi, còn anh ấy đang ở nơi nào chứ.

Biến mất lâu đến thế, hoàn toàn không có chút tin tức nào cả. Cô cũng biết cầu kinh mà.

Trở lại chỗ ngồi, Hứa Trúc Linh trực tiếp khui ra một chai bia, Ngôn Phúc Lâm hơi ngạc nhiên: “Không phải em không uống rượu sao?”

“Em muốn uống.”

Cô thật sự muốn uống say túy lúy, say rồi thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa. ***

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!