Chương 409
Anh thở hổn hển, giọng nói trầm thấp rồi lại bất đắc dĩ, trong mắt chỉ có sự dịu dàng sâu sắc, lưu luyến vô bờ bên như vì sao trên trời cao và biển rộng không thấy bờ, bóng dáng cô nho nhỏ ảnh lên trong đó cực kì nhỏ bé nhưng lại hết sức an toàn.
Bởi vì…
Trong mắt anh chỉ có mỗi mình cô.
Vạn vật trên thế gian này đều tốt cả, nhưng vẫn không thể bì nổi một góc một cạnh nào của người trước mặt. “Em có đói bụng không, có muốn ăn sáng thứ gì đó rồi nghỉ ngơi với anh không?”
“Em có thể xin được ăn trên giường được không? Em không xuống giường.” Cô cười hì hì nói. “Được thôi, anh đi bưng lên cho em, cứ ở đây ngoan ngoãn chờ anh.”
Thế em đi rửa mặt.” Chờ cô đánh răng rửa mặt xong thì anh cũng đã bưng bữa sáng phong phú lên tới.
Trứng gà thịt xông khói, bánh bao thịt cùng với tương blueberry cùng với một ly sữa nóng hôi hổi.
Cô ăn vui quên trời đất, anh ăn rất chậm, ánh mắt dịu dàng như dòng nước chảy lặng lẽ lướt qua trên mặt cô.
Cô khó hiểu nhìn anh: “Anh nhìn em làm gì thế? Nhìn em có thể nó được ư?”
“Em rất đẹp, vẻ đẹp có thể khiến con người ta no đến chiều. Đó giờ anh chưa thấy những món này ngon như thế nhưng mỗi lần nhìn em ăn cơm anh lại cảm thấy những món đó ngon không thể nói nên lời. Trúc Linh, em đã làm thế nào vậy?”
“Em cảm thấy nó rất ngon mà, tất cả những món ăn tồn tại trên đời đều có lý do của nó, củ cải rau xanh gì cũng thế.”
“Em chẳng kén ăn món nào cả.” Anh nhéo mặt cô, cười nói.
Bọn họ ăn xong, anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt mới cảm thấy những mệt mỏi trong ba ngày qua với đi rất nhiều.
Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì đúng là khá mệt mỏi, cô thì lại không thể ngủ được nên chống người lên quan Trung thật cẩn thận. sát Cổ Thành
Đây là gương mặt có thể nhìn thấy mỗi ngày nhưng nhìn mãi vẫn không thấy chán. Như là gương mặt được thượng để điều khắc thật tỉ mỉ, góc cạnh rõ ràng, mỗi một tấc đều cho người ta thấy sự xuất sắc.
Cô kiềm lòng không đặng nhéo má anh, cũng khá là mềm mại, chẳng giống một người hai mươi chín tuổi tí nào.
Cổ Thành Trung đã đập nát hết tất cả hình ảnh của ông chủ ba mươi trong lòng cô, rõ ràng anh là kiểu trai đẹp điên đảo chúng sinh.
Cô cứ nhìn anh như thế đâu đó khoảng chừng một tiếng đồng hồ, thời gian bất tri bất giác trôi qua, không ngờ cô lại không hề cảm thấy nhàm chán tí nào.
Anh có khái niệm về thời gian cực kì mạnh mẽ, dù không có đặt đồng hồ báo thức thì sau một tiếng đồng hồ anh vẫn tự động tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã trông thấy gương mặt nhỏ nhằn mềm mại của cô bèn cong môi cười.
Anh giữ lấy gáy cô, khẽ in lên cánh môi cô một nụ hôn. “Em không ngủ được hả, nhìn anh làm gì the?”
“Em không ngủ được, em cảm thấy anh khá là đẹp trai nên kiềm lòng không đặng ngắm một lát. Sau này chúng ta sinh con giống anh sẽ rất tốt, trông đẹp trai ngất trời thế này là tốt nhất.”
“Vẫn còn sớm lắm, không vội có con, chúng ta cứ tận hưởng thế giới hai người cho thỏa thích đã. “Anh cũng khá là bình tĩnh đấy nhỉ, người ta ba mươi tuổi đã có một vợ hai con rồi nhưng anh lại còn chưa kết hôn. “Em đang đau lòng cho anh đấy ư? Đau lòng thì mau gả cho anh đi để anh khỏi phải suy nghĩ miên man mỗi ngày, lo lắng đề phòng đủ kiểu.”
“Người nên lo lắng đề phòng phải là em mới đúng chứ nhỉ!”
Cô tức giận nói, sau đó bật dậy khỏi giường bảo: “Hôm nay không cần phải đi học, anh muốn đi đâu? Em có thể cùng anh đến công ty được không?”
“Được thôi, chúng ta sửa soạn rồi đi.” Được nửa đường thì điện thoại Cổ Thành Trung vang lên, người gọi tới là Ôn lấy chuyện gọi tới. “Chuyện gì thế?”
“Cô ta quay về sớm, London xảy ra chuyện lớn như vậy thì cô ta không thể không biết được. Kettering nắm giữ hơn nửa mạch máu kinh tế của London, chắc chắn tin tức có người khai thác thị trường đã được lan truyền tới tai, có điều Lucia không biết rằng người đó là em mà thôi. Chị đoán… Chắc chắn cô ta đã biết rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì chắc chắn cô ta sẽ tìm tới em rất nhanh thôi!” Ôn Thanh Hoàn vội vàng nói.
Cổ Thành Trung nghe vậy thì híp mắt lại thật chặt, bàn tay bật1 giác nắm chặt lấy điện thoại di động, ánh mất rét lạnh.
Anh có thể đoán được mình sẽ gặp mặt Lucia một lần nữa nhưng không hề mong rằng đó sẽ là bây giờ.
Anh không muốn để cho Hứa Trúc Linh dáng vẻ thảm hại của mình ngày trước, khi đó anh vẫn chưa phải là chủ ba nhà họ Cố, cũng không có tập đoàn J.C, thứ duy nhất anh có chính là cái mạng.
Anh và anh hai lang thang lưu lạc ở nơi này, tuy là tốt hơn nhiều so với những sinh viên nghèo, ít nhất thì Cổ Chí Thanh cũng không cắt hết tiền tiêu của bọn họ nhưng số vốn để đầu tư và phát triển là do bọn họ tự nghĩ cách kiếm về.
Cổ Triệt hoàn toàn không thể cho bọn họ quá nhiều tiền để có thể dư dả, nếu bọn họ hỏi một số tài sản của Cổ Chí Thanh thì Cổ Triệt sẽ để ý tới, bọn họ cũng không có ngày nào tốt lành.
Cổ Triệt sẽ không làm gì nguy hại đến tính mạng họ nhưng bị thương hoặc là liệt nửa người gì đó thì anh ta vẫn dám.
Thế nên cả anh và anh hai đều cực kì cẩn thận, cố gắng dốc sức làm mới có ngày hôm nay rực rỡ thế này.
Hứa Trúc Linh không cần biết quá khứ của anh, cô chỉ cần ở bên anh và tận hưởng tương lai của hai người là đủ. “Tôi biết rồi, tôi sẽ tự giải quyết.”
“Đừng tiêu cực quá, Lucia là dạng người thế nào thì chị nghĩ cậu là người biết rõ hơn chị nhiều.”
“Vâng, cảm ơn.
Cuộc gọi đã tắt, Hứa Trúc Linh nhận ra sự sắc bén và tàn nhan trên gương mặt anh, có lẽ là không phải tin tốt gì.
Cô lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Chuyện làm ăn thôi không có gì đâu. Trúc Linh, đột nhiên anh nhớ ra hôm nay anh còn phải đi xã giao, dẫn em theo thì không tiện lắm, em ở trong phòng làm việc một mình cũng chán nên em ở nhà chờ anh về đi.”
“Không sao cả, một mình em ngồi xem tạp chí cũng được. “Anh sẽ băn khoăn đấy, anh bảo Khương
Anh Tùng đưa em quay trở về còn anh thì bắt xe đến công ty. “Thế… Cũng được.
Cô không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng được Khương Anh Tùng đưa về.
Anh đến công ty con, lễ tân lập tức nói: “Thưa tổng giám đốc Trung, trên lầu có cô ba nhà Kettering nói đến đây chúc mừng ngài.”
“Tôi biết rồi, lùi lại những lịch trình vào chiều nay, đừng cho bất kì một người nào lên đó làm phiền chúng tôi.”
“Dạ thưa tổng giám đốc.
Cổ Thành Trung đi lên cầu thang, người đã được dẫn lên phòng nghỉ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!