Chương 348
“Khụ khụ.”
Khương Anh Tùng sau khi nghe xong biểu hiện bản thân rất bất đắc dĩ, anh ấy cũng không muốn tổn thương Cố Thành Trung, thực tại là tốc độ của anh ấy quá chậm rồi, anh ấy đều có chút nhìn không được.
“Ông chủ, trước đây làm sao không phát hiện tôi là một người cô đơn?”
Khương Anh Tùng cố ý giới thiệu.
Cố Thành Trung sau khi nghe xong, sắc mặt một mảng đen khịt, giống như đáy nồi.
“Cho cậu một cô vợ nhỏ cách nhau mười mấy tuổi, thử đi, tôi mấy lần đều có một loại cảm giác cầm thú.”
“Ông chủ, anh không phải rất tàn nhẫn sao? Làm sao lại mềm lòng được? Cầm thú chính là cầm thú, vậy còn tốt hơn không bằng cầm thú?”
Cổ Thành Trung nắm chặt tay im hơi lặng tiếng, đôi mắt phượng mang theo lệ khí, lạnh lẽo rơi sau gáy của Khương Anh Tùng.
Anh ấy hình như đang nhục mạ ông chủ, nói anh không bằng cầm thú…
“Khụ khụ, ông chủ ý của tôi là, việc kìm hãm như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe của anh. Anh như thế này không phải là ngày một ngày hai, mà là hai năm rồi, làm người quan trọng là vui vẻ, hà tất phải cố chấp như vậy?”
“Khi cậu thực sự yêu một người, cậu sẽ cảm thấy việc nhẫn nại đều là xứng đáng. Không nôn nóng, từ từ đến. Tôi đợi cô ấy lớn lên, như vậy càng tốt.”
Cô chủ nhà ta mới trưởng thành, có lẽ chính là ý này.
Khương Anh Tùng chú ý đến nụ cười yếu ớt trên miệng Cố Thành Trung, Khi đề cập đến Hứa Trúc Linh, rõ ràng là hạnh phúc, một chút cũng không cảm thấy ủy khuất.
Ngày trước, Cố Thành Trung uy phong lẫm liệt, bày mưa lập kế, đã hoàn toàn bị ăn mòn bởi điều kỳ diệu của tình yêu.
“Ông chủ… tôi rất hiếu kỳ… anh hối hận sao?
Khương Anh Tùng do dự một chút, hỏi.
“Hối hận cái gì?”
“Sau khi có được cô Hứa, anh làm việc rõ ràng đều bó tay bó chân, không thể giống như trước đây vậy không lo lắng do dự chút nào.”
“Không tốt sao?”
“Tôi chỉ là lo lắng ông chủ sau này có nguy hiểm, rất dễ dàng sẽ bị người khác nắm lấy được điểm yếu”
Khương Anh Tùng từ từ lắc đầu, giọng nói có chút thận trọng.
“Tôi biết, cho nên tôi sẽ không cho bọn họ có cơ hội.” Cố Thành Trung nói xa xăm, thu hồi dáng vẻ tươi cười trên mặt. Về đến trong nhà, Hứa Trúc Linh đã làm xong buổi tối, nhìn thấy anh quay về thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ anh bận nên quên rồi.
Lần này cô ấy nấu canh sườn, đun sôi trong hơn một giờ, mở nắp ra mùi thơm lan tỏa, cô nhịn không được cử động ngón trỏ của mình, nhưng vẫn chịu đựng không uống, muốn đợi Cổ Thành Trung quay về nếm thử miếng đầu tiên.
Nhìn anh quay lại, cô lập tức chạy đến nói: “Anh quay về rồi, lần này quay về rất sớm, xem ra rất nghe lời.”
“Ừ, nấu đồ ăn xong cả rồi?”
“Đúng vậy, anh mau nhanh đến.”
Hứa Trúc Linh kéo tay anh, hướng đến phía nhà bếp.
Khương Anh Tùng đi theo phía sau, nhìn thấy màn này, nhịn không được bật cười.
Có ưu có nhược, từ sau khi Hứa Trúc Linh xuất hiện, ông chút rõ ràng trở thành ôn nhu hơn nhiều, lộ rõ rất có tình người.
Cũng chỉ có Hứa Trúc Linh mới có thể khiến anh trở thành như vậy.
Hứa Trúc Linh đưa cho anh một bát canh, bảo anh mau mau uống.
Một bên gì Hạnh nhịn không được xen vào nói: “Ông chủ, cô hai chính là đợi ngài quay về. Cô ấy trông chừng nồi canh đôi mắt trong ngóng rất lâu, cuối cùng chỉ ăn một miếng cẩu kỳ, chính là đợi ngài quay về nếm thử miếng đầu tiên đó.”
“Gì Hạnh, nội tình của tôi đều bị gì vạch trần ra hết rồi.”
Hứa Trúc Linh có chút không vui “Rất ngon, em cũng nếm thử đi.”
“Anh không phải là đang lấy lệ em đấy chứ?”
“Làm sao có thể chứ, thực sự là rất ngon, trong nhà anh có ba đầu bếp nữ, cái này nhỏ nhất và xinh đẹp nhất, tay nghề tốt nhất, mọi người nói có phải không?”
“Đúng, đầu bếp nhỏ nhất tay nghề tốt nhất.”
Những người còn lại đều lựa ý hùa theo.
Hứa Trúc Linh có chút ngượng ngùng.
Trước đây trong nhà này, quan hệ chủ tớ rất rõ ràng.
Ăn cơm chỉ có một mình Cố Thành Trung, những người khác sẽ không xuất hiện ở nhà bếp.
Đợi Cố Thành Trung đi nghỉ, hoặc là đến phòng sách làm việc, bọn họ mới có thể ăn no bụng.
Hơn nữa tách biệt với bộ đồ ăn của chủ nhân trong nhà, nếu không sợ sẽ mất vệ sinh.
Nhưng mà bây giờ, việc cùng với bọn họ cùng nhau ăn cơm là thường xuyên.
Bọn họ vốn dĩ vẫn lo lắng vấn đề vệ sinh sức khỏe, Cố Thành Trung cũng kiếm tra miễn phí cho bọn họ, một tháng một lần kiểm tra định kỳ.
Họ không phải là chủ sở hữu và người sử dụng lao động, càng giống như là người nhà.
Cố Thành Trung cũng không nói gì nhiều, mọi việc đều dựa vào Hứa Trúc Linh.
Sau khi ăn xong, đồ ăn rất phong phú, Hứa Trúc Linh sớm đã không nhịn được rồi.
Cô khó lắm mới được xuất viện, có thể ăn đồ ăn ngon, làm sao có thể kiềm chế bản thân mình.
“Bắt đầu ăn, bắt đầu ăn.”
Có Hứa Trúc Linh ở đây, bầu không khí của nhà ăn rất hòa hợp, những người còn lại cũng không phải thận trọng như vậy.
Mới đầu Cố Thành Trung không hay cười, lúc đó anh vẫn chưa biết thế nào là vẻ mặt ôn hoà, đặc biệt là đối với một người giúp việc.
Anh quay lại bốn năm, người làm trong nhà và các đầu bếp nữ đều là Chú An tuyển vào, anh chưa từng hỏi qua.
Rất ít thay đổi người, có người đã làm ở đây hơn bốn năm.
Anh mỗi lần quay về, người làm đều nhìn thấy, sẽ cung kính hô to một tiếng ông chủ.
Anh ngay cả đáp cũng không đáp một tiếng, hơi hơi gật đầu, liền đi lên lầu, cuộc sống vẫn luôn đơn điệu như thế. Sau này, anh học theo Hứa Trúc Linh, đối với bọn họ hơi cười, chào hỏi với bọn họ, sau đó cũng sẽ hỏi thăm.
Dần dần, ngôi nhà này trở nên hòa thuận vui vẻ hơn.
Trước đây anh vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người cô độc, ở đây đối với bản thân mà nói, chỉ là một ngôi nhà băng mà thôi.
Người bên cạnh làm bạn lâu nhất là chú An còn có Khương Anh Tùng, trừ hai người đó ra anh rất ít khi giao tiếp với người ngoài.
Bây giờ anh trở thành quen thuộc, tính tình cũng trở nên ôn hòa một cách đặc biệt tốt.
Loại cảm giác này… rất tốt, làm anh cảm thấy rất thoải mái.
Trong nhà rất âm cúng, có nói có cười, có vẻ rất náo nhiệt.
Sau khi ăn xong buổi tối, Khương Anh Tùng thuận đường đưa Ôn Mạc Ngôn về.
Hứa Trúc Linh đưa Cố Cố đi ngủ trước.
Cô Cố Cố biết cô sống trong viện, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao chuyện này nói với trẻ con cũng không tốt.
Vẫn may cơ thể của côn vẫn còn trong sạch, nếu không bản thân cô cũng không biết nên làm như thế nào.
Mặc dù Cố Thành Trung không ghét bỏ, nhưng mà bản thân cô không cách nào chấp nhận được.
Trên bụng của cô, còn có một khối hồng ban, chỗ ấy tụ huyết nghiêm trọng, ở dưới lớp da, đã không thể phân tán được nữa.
Dấu vết này, ẫn luôn lưu lại trên cơ thể.
Giống như là đang nhắc nhở cô, sự tra tấn mà bản thân phải chịu ngày hôm đó thật tâm thường.
Cô vẫn may là hôn mê bất tỉnh, nếu không sợ là muốn cắn lưỡi tự sát.
Nếu như chết rồi, cũng không nhìn thấy được Cố Thành Trung.
Cố Cố rất nhanh đã ngủ, Cố Thành Trung vẫn chưa rời khỏi phòng đọc sách.
Cô đi xuống giường, đi đến phòng vệ sinh, vén vạt áo lên, nhìn thấy khối hồng bàn trên bụng bóng loáng bằng phẳng.
Đâm vào, đã không còn đau nữa, nhưng không thể phân tán được..
Rất xấu…