Chương 3160
“Được, cảm ơn anh Thiên Ân.”
“Chúng ta đi tản bộ đi, anh trăng đêm nay đẹp quá.”
Nghe vậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía không trung cuồn cuộn, ánh trăng đêm tròn cực kỳ, giống như một hình tròn hoàn mỹ treo trên chân trời, những ngôi sao xung quanh có vẻ ảm đạm không ánh sáng.
Trăng sáng sao thưa.
Mặt biển bị ánh trăng chiếu rọi, sóng nước lóng lánh màu trắng bạc.
Hạt cát mềm mại, gió biển dịu dàng, thôi. Cho dù không trở thành người yêu, chúng ta cũng coi như một nửa anh em mà? Anh trai chăm sóc em gái, không được sao?”
“Anh biết mình đang làm gì, huống chỉ thời gian ảnh ở Đà Nẵng cũng có hạn, em còn sợ anh không có thời gian quên em hả?”
“Vậy… Vậy được rồi… Cô gật gật đầu.
“Đừng buồn, buồn rầu không tốt cho sức khỏe đâu, lúc muốn trút giận thì cứ tới tìm anh.”
“Được, cảm ơn anh Thiên Ân.”
“Chúng ta đi tản bộ đi, anh trăng đêm nay đẹp quá.”
Nghe vậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía không trung cuồn cuộn, ánh trăng đêm tròn cực kỳ, giống như một hình tròn hoàn mỹ treo trên chân trời, những ngôi sao xung quanh có vẻ ảm đạm không ánh sáng.
Trăng sáng sao thưa.
Mặt biển bị ánh trăng chiếu rọi, sóng nước lóng lánh màu trắng bạc.
Hạt cát mềm mại, gió biển dịu dàng, sóng biển cũng hơi lanhlạnh.
Ôn Thiên Ân cùng cô nói một số chuyện thú vị, trái tim dường như cũng không đau đớn vậy nữa.
Hai người đứng trước biển thật lâu sau mới cùng nhau trở về.
Hứa Trúc Linh thấy bọn cô vừa nói vừa cười không giống như trước kia, đêm nay dường như hơi thân thiết hơn.
Chẳng lẽ hai đứa nhỏ thường xuyên qua lại với nhau sẽ có tình cảm à?
Bà không nhịn được đi vào phòng Cố Niệm Noãn.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây.”
“Sao đêm nay về muộn thế?”
“Con và anh Thiên Ân đến bờ biển tản bộ hóng gió, cũng mới đây thôi.”
“Con và Thiên Ân ở chung không tệ nhỉ?”