Chương 3036
Tuy tuổi cô còn nhỏ, nhưng vẫn có thể hiểu được, có lẽ bố sẽ vĩnh viễn nằm trên giường không tỉnh lại.
Con bé khóc lóc, khiến cho lòng Hứa Trúc Linh càng thêm loạn.
“Được rồi, đừng khóc, con tưởng mẹ không khó chịu à?”
Đột nhiên tâm trạng cô bộc phát, khiến cho Niệm Noãn sợ, con bé ngơ ngác nhìn cô, trên lông mi còn vương nước mắt óng ánh.
Sửng sốt một giây sau mới phản ứng kịp, bắt đầu gào khóc.
Lúc này Hứa Trúc Linh mới tỉnh táo lại, ôm chặt Niệm Noãn vào lòng, trong lòng đầy tự trách.
Sao cô có thể làm mẹ như vậy, Cố Thành Trung vừa mới ngã xuống cô đã không chịu nổi rồi sao? ‘ Không biết bao giờ anh mới tỉnh lại, đường tương lai còn dài như vậy, sao cô có thể buông tay được?
Cô xoa đầu Niệm Noãn, cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt.
Sự muộn phiền của những ngày qua cũng được giải tỏa.
“Rất xin lỗi, mẹ không nên mắng con, chẳng qua trong lòng mẹ cũng rất loạn. Rất xin lỗi, Niệm Noãn, mẹ không GÓI “Con đừng khóc nữa được không?
Mẹ biết sai rồi, mẹ xin lỗi con được không? Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…”
Niệm Noãn dần dần ngừng tiếng khóc, ngược lại dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho cô.
“Mẹ ơi, mẹ cũng đừng khóc, do Niệm Noãn không tốt, Niệm Noãn không nên bướng bỉnh. Mẹ… Con không khóc, mẹ cũng đừng khóc nữa…”
“Được, chúng ta không khóc.”
Hứa Trúc Linh dốc sức lau sạch nước mắt, một hồi lâu mới dừng được.
Cô giao Niệm Noấn cho Cố Hy, bảo thằng bé đưa Niệm Noãn đi trước.
Sau khi con rời đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Cô ôm đầu vò vò, nắm tóc mình, cố hết sức khiến bản thân tỉnh táo lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!