Chương 2816
Cô ta phản ứng lại, lập tức buông tay, vết thương vừa mới khép miệng bây giờ lại hở ra, máu không ngừng chảy ra.
“Tôi… tôi xin lỗi, là lỗi của tôi… tôi sẽ cầm máu.”
Cũng may, gói thuốc David có ghi rõ đâu là thuốc cầm máu, đâu là kháng viêm, liều lượng và cách sử dụng cũng được ghỉ rõ ràng nên cô ta có thể bình tính mà không loạn.
Cuối cùng máu cũng ngừng chảy, băng bó xong nhưng mặt anh ta vẫn không có chút máu, cô ta lo lắng vô cùng.
Anh ta dường như rất đau, mồ hôi đầm đìa, như được vớt lên khỏi mặt nước.
“Anh… anh không sao chứ?”
“Cô sợ tôi không chết nên muốn tiễn tôi đi ư?”
Anh ta giả vờ nói đùa, muốn làm không khí nhẹ nhàng hơn.
Nhưng khi cô ta nghe điều này, đôi mắt lập tức đỏ lên, nước mắt cứ thế trào ra.
“Tất cả là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.
Xin lỗi, anh… hãy mắng tôi đi để tôi cảm thấy dễ chịu một chút.”
“Tôi không có ý trách cô, cô hiểu lâm rồi.”
Nhìn thấy cô ta khóc như vậy, ngược lại chân tay anh ta lại luống cuống, quên hết cả đau đớn, lúc này anh ta chỉ nghĩ làm sao để cô ta ngừng khóc.
“Tôi Không làm được việc gì, không giúp được gì cho anh, lại còn làm anh đau thêm.”
“Cô không có lỗi mà?”
“Tôi xin lỗi…”
Cô ta thì thầm và lặp lại ba chữ này.
“Được, vậy tôi muốn cô đền. Cô cảm thấy như thế tốt hơn không?”
“Tôi sẽ đền cho anh bất cứ điều gì anh muốn.”
Cô ta ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt phượng xanh thắm sâu thẳm của anh ta, hy vọng có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi.
William khi nghe những lời đó, anh †a nhìn thật sâu vào cô ta, ánh mắt anh †a không tự chủ rơi vào cánh.môi cô, sau đó… cúi người…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!