Chương 2697
Cô ta phát hiện ra mình đã sai, từ xưa đến nay việc sinh con luôn là ranh giới vào cái chết đối với phụ nữ.
Có người còn không bao giờ trở về được.
Còn mấy người như cô ấy, may mắn được trở về, dù sống vất vả hơn nhưng cũng an ủi người thân một chút.
“Bé con, cháu trưởng thành rồi.”
An Du Tinh xoa đầu cô ta, đã gần một năm không gặp nhau, cô ta không còn thích cười nữa, cũng không còn hậu đậu nữa, cả người như biến thành một con người hoàn toàn khác trầm mặc, ít nói hơn.
Rõ ràng ở độ tuổi hai mươi phải như một đóa hoa vừa hé nở, nhưng cô ta lại như đóa hoa đã tàn.
“Ông ơi…
Lê Sa khẽ gọi, chỉ hai từ thôi, khiến An Du Tỉnh ứa nước mắt.
Cô ta cũng không thể kìm lại mà cùng nhau khóc.
Ông ta không ngừng lau nước mắt cho cô ta và nói: ‘Nhóc con, chúng ta đã vượt qua tất cả rồi. Nhìn về phía trước, cuộc sống của cháu vừa mới bắt đầu thôi.”
“Cháu biết, lần này cháu sẽ không trốn tránh nữa.”
“Đứa bé ngoan, cháu đã vất vả rồi.”
“Không vất vả, trước đây là do cháu đã quá tùy hứng. Nếu như một lần nữa, cháu sẽ không giống bà ngoại mà trốn khỏi nhà”.
“Đứa bé ngốc, chỉ là cháu sinh ra không đúng gia đình. Cháu cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi.”
An Du Tỉnh bảo cô ta nằm xuống, không nghĩ tới là Cung Xuyên Minh Âm sẽ đến vào lúc này.
Bây giờ trời đã khuya, anh ta đi suốt đêm mà đến đây.
Nhưïìg anh ta lại bị chặn lại ở cửa, Cốc Xuyên Trí Gia hạ giọng cúi người nói: “Thân vương, cô Lê Sa đã nghỉ ngơi rồi, ngày mai hãy đến.”
“Lê Sa, để anh gặp em một chút có được không? Em không cần nhìn anh cũng được. Hãy để anh nghe giọng nói của em một chút thôi cũng được. Xin em đó, để cho anh biết em vẫn khỏe, thật sự quay về là được rồi. Anh… anh vân nghỉ ngờ bản thân có phải đang mơ hay không, vẫn luôn không có được em.
Tin tức em đột ngột quay về, anh cảm giác… cảm giác như đang mơ…’ Giọng điệu của anh ta vô cùng lo lắng, sự quan tâm đó cũng không phải giả dối.
“Để ông đi đuổi cậu ta”
An Du Tỉnh định làm kẻ ác, nhưng không nghĩ tới là Lê Sa từ chối.
“Anh ta là chồng tương lai của cháu, cháu nên gặp anh ta.”
“Nhưng cơ thể cháu…”