Chương 2520
Dư Kiều Kiều đúng thật là người có ý đồ xấu, ai ai cũng biết, đã tới mức độ không che giấu được nữa.
Có lẽ cô ta cảm thấy mình che giấy rất hay, những vẫn rất rõ ràng, chỉ cân không phải đồ nCốc là có thể nhìn ra từ ánh nhìn đầu tiên.
Dư Kiều Kiều nghe vậy, lập tức lắc đầu, vô cùng đáng thương nhìn Phó Thiết Ảnh, nước mắt chực chờ rơi.
“Anh Ảnh, em không có ý đó, em chỉ sợ người khác đàm tiếu về hai người thôi, em thật sự không có ý đó.” Nói dứt câu, cô ta rơi hai giọt nước mắt, nhìn rất yếu đuối bất lực, nhưng là Chu Đình gì gì cô ta.
“Anh Ảnh, em không có bố, anh là người thân duy nhất của em. Em không có ai khác để dựa vào, ở Đà Nẵng em chỉ biết anh. Nêu anh không lo cho em, vậy em… vậy không bằng em ở lại thị trấn nhỏ, tự sinh tự diện còn tốt hơn.”
Phó Thiết Ảnh nghe vậy nhíu chặt chân mày, nghe rất khó chịu.
“Tuần đầu… tuần đầu của bố em còn chưa qua, nếu em không nơi nương tựa, bố chắc chắn sẽ ngủ không yên giấc.”
Phó Thiết Ảnh nghĩ đến Dư Duy, lại không biết làm sao.
Anh ta không hề thích Dư Kiều Kiều, nhưng không thể không nể mặt Dư Duy.
Nếu không phải chú Dư vừa hay lái xe đi ngang qua, nếu anh rơi xuống đất, thì chỉ còn một đóng xương.
Bây giờ anh ta có thể trở về, gặp Chu Đình, cũng đều nhờ có chú Dư.
Ân tình này, dù thế nào anh cũng phải trả.
“Vậy cô muốn thế nào?”
“Em chỉ muốn gặp được anh mỗi ngày, để có được sự an tâm ở nơi thành phố xa lạ.”
“Vậy được, tôi và Chu Đình sẽ qua thăm cô mỗi ngày.”
Dư Kiều Kiều nghe vậy, tức giận đến nghiến răng, sao chuyện gì cũng dẫn theo Chu Đình.
Được, cô thật sự muốn nhìn thử, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có phải Chu Đình đều rảnh hay không, hay sẽ để cô ta bắt được cơ hội, chui vào chỗ trống.
“Ừm, hai người đến thăm em, là em yên tâm rồi.”
Cô ta yếu ớt nói, âm thanh nho nhỏ.
Trên đường về Chu Đình cũng không nói chuyện nữa, trong lòng nghẹn đầy lửa giận.
Sau khi về đến nhà, Phó Thiết Ảnh chuẩn bị nấu cơm tối, Dư Kiều Kiều lập †ức nói mình cũng chưa ăn, phải nếm thử tay nghề của Phó Thiết Ảnh.