Chương 2362
Giọng điệu của Hứa Trúc Linh rất nặng nề.
Cậu ấy tựa như đi vào một ngõ cụt, vấn luôn để tâm những chuyện vụn vặt.
Cậu ấy không cho bản thân mình cơ hội, thì sao có thể cho người khác cơ hội chứ?
“Diên…
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng cậu ấy lại lạnh giọng cắt ngang.
“Trúc Linh, tôi mệt rồi. Bên này đêm đã khuya, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Mọi lời Hứa Trúc Linh định nói đều mắc nghẹn trong cổ, không nói ra được, nhưng cũng không nuốt lại được.
Gô không thể nào nói những câu đại loại như đồng cảm với cậu, cũng chẳng thể nói rằng cô hiểu cậu.
Dao không cắt lên người mình, bất cứ người ngoài cuộc nào đều không có tư cách nói chuyện.
Phải tự mình trải qua thì mới có tư cách an ủi người khác.
Cuối cùng cô mím môi, chỉ nói một câu sau chót.
“Diên, đừng để bản thân phải hối hận.”
Đến lúc nói xong, cô mới cúp điện thoại.
Buổi đêm khuya khoắt, xung quanh hơi nước mờ ảo, ánh đèn u ám chiếu xuống người cậu, kéo dài cái bóng mảnh mai cô đơn của cậu.
Cậu siết chặt điện thoại, khớp xương trắng bệch, mỗi một sợi gân xanh đều nổi rõ mồn một.
Cậu khổ sở nhắm mắt lại, muốn gào thét, kêu la, gâm gừ…
Nhưng, chẳng có một âm thanh nào phát ra được, cả người cậu chật vật quỳ rạp xuống, đôi tay chống trên mặt đất, chầm chậm uốn éo.
Sắc mặt cậu tái nhợt, gân xanh trên trán giật liên hồi.
Cậu há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra âm thanh được, tựa như dây thanh của cậu đã hỏng rồi vậy.
Đúng lúc này người phục vụ phát hiện ra cậu, vội vội vàng vàng tiến lên.
“Anh gì ơi, anh có khoẻ không?”
“Mọi người mau lại đây, có khách ngất xỉul”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!