Chương 229
Ba chữ ngắn ngủn khiến tâm trạng đại ca trở nên nặng nề.
Tại sao lại là quả xương khó nhai này thế?
Ôm trùm tài phiệt, thủ đoạn đáng gờm, một năm trước xuất hiện và thể hiện tài năng xuất chúng của mình ở Đà Nẵng, trong vòng một năm đã đứng sánh vai với tập đoàn lớn. Cố Thành Trung là đứa con thứ ba nhà họ Cố, trong tay là muôn vàn mối quan hệ cũng như thế lực.
Hứa Trúc Linh lại là người đàn bà của anh! “Mày nói tao thả người thì tao phải thả người chắc?”
“Chắc ông cũng biết chợ đêm nhỉ? Chỉ cần trả đủ tiền thì người ở chợ đêm sẽ làm việc hết sức mình. Ông là người trong thế giới đó nên chắc cũng biết nguyên tắc làm việc, cảm giác bị người ta ám sát cũng không dễ chịu gì. Dù là ngoài sáng hay trong bóng tối thi tôi cũng có thể khiến ông chết không có chỗ chôn”
Đại ca nghe thể lập tức nhiu mày lại thật chặt, gã ta nhìn Hứa Trúc Linh thật lâu, con đàn bà này đúng là một quả bom chết người.
Nhưng có thể giúp cho Đầu Trâu an toàn trở về và lấy được một trăm năm mươi tỷ thì cũng không đến nỗi nào lỗ! “Được thôi, tạo đồng ý với mày, một tay giao tiên một tay giao người.”
“Tôi chờ ông.”
Mười phút sau, đại ca dẫn Hứa Trúc Linh đi tới, dù những người còn lại không cam lòng nhưng ngẫm lại thấy tiền cũng nhiều nên tất cả đều ngoan ngoãn câm miệng.
Khi Hứa Trúc Linh nhìn thấy Cố Thành Trung thì hai mắt
Đầu Trâu buông lỏng tay, Hứa Trúc Linh chay nhanh về phía
Cố Thành Trung thấy cô vẫn bình yên không xảy ra chuyện gì mới yên tâm.
Anh siết chặt tay cô nói: “Xin lỗi em, anh tới muộn rồi.”
“Em biết anh sẽ tới cứu em về mà!”
“Ngoan, chờ anh xử lý xong chuyện này rồi chúng ta trở về
Anh giao cô cho Khương Anh Tùng, sau đó mở cặp tiền ra cho bên kia kiểm tra xem tất cả có phải là tiền thật không.
Bên kia cầm tiền lên, nói: “Hôm nay lỡ xảy ra chuyện làm mích lòng cậu, mong là sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau.”
“Không có nữa đâu.” Thành Trung thản nhiên nói.
Đại ca nghe anh nói thế thì cứ cảm giác có gì đó sai sai, nghe nó cứ thế nào ấy.
Nhưng gã ta không suy nghĩ quá nhiều.
Kiểm tra tiền không có vấn đề gì, trong cặp tiền cũng không giấu mấy thứ như máy theo dõi hay bom mìn, nghĩ chắc Cố Thành Trung cũng chẳng làm được
Tiền và hàng đã được trao xong, bên kia vội vàng lên thuyền để tranh thủ biển nổi sóng để bỏ trốn.
Thành Trung lên xe, Hứa Trúc Linh lập tức nói: “Cố Thành Trung, tạo sao anh lại ngu ngốc như hả, bọn họ chi đòi anh có ba mươi tỷ thôi, anh có thêm vào thì tăng gấp đôi thành sáu mươi tỷ cũng được vậy, sao anh há miệng ra ném cả một trăm năm mươi tỷ đi thế này? Anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu nên tài trợ cho đảm tội phạm đó ư?”
“Chỉ cần em bình an thì táng gia bại sản cũng không sao cả, vả lại đây chỉ là một trăm năm mươi tỷ thôi, em là báu vật vô giá, quý báu hơn một trăm năm mươi tỷ đó nhiều.”
“Em nào đó đáng giá tận một trăm năm mươi tỷ? Bán em với giá thị trường thịt heo cũng chẳng được bao nhiêu tiền đầu mà?”
“Giá thị trường của thịt heo á? Thế có rẻ quá không?”
“Thể thi thịt bò cũng được, nửa ký thịt bò khoảng gần một trăm ngàn! Em khoảng bốn lăm lý, có thể bán được bao nhiêu tiền? Thế mà anh lại dùng một trăm năm mươi tỷ để chuộc! Oi mẹ ci!”
“Đừng đau lòng nữa, anh sẽ không dâng tiền và cũng chẳng thả người đi đâu, thế được chưa?”
“Anh nói thể là sao ?” Hứa Trúc Linh hơi khó hiểu, Cố Thành
Trung chỉ cười không nói, anh ra đấu cho Khương Anh Tùng. Hứa Trúc Linh thấy hai người cứ chớp mắt nháy mắt với nhau như thể đang có gian tình gì ấy. Nhưng Cố Thành Trung không chịu nói cho cô biết, anh nói cô còn quá nhỏ, không nên biết chuyện này.
Dù sao thì chuyện này cũng khá là máu me.
Trên thực tế thì bên trong cặp tiền đó có một lớp màng kép và trong đó chính là máy định vị.
Cặp tiền cũng được chế tạo bằng kim loại hiếm, sau khi đóng lại thì sẽ rất khó phá ra và cũng không bị thẩm nước. Cố Thành Trung ngăn cản cảnh sát để Nguyên Doanh kéo dài thời gian, còn anh thì đã sắp xếp sản máy bay trực thăng.
Tuy là trên biển đang có mây mù nên hơi khó bay nhưng dựa vào tín hiệu thu được từ cặp tiền thì sẽ dễ dàng bay tới chỗ bọn họ.
Anh đã bày ra sẵn thiên la địa võng để bọn họ mãi mãi chìm sâu dưới lòng biển.
Chờ đến khi mặt biển gió êm sóng lặng thì lại cử người xuống biển vớt lên, cả người cả của đều được lấy Ai dám đụng đến Hứa Trúc Linh thì đây chính là hậu quả.
Hứa Trúc Linh về tới đồn cảnh sát để lấy lời khai, Cố Thành Trung luôn ở đó sắm vai người dân lương thiện.
Cuối cùng đồn cảnh sát lại còn tặng cho anh một lá cờ thưởng, trên đó có mấy chữ: “Hành động đẹp và một tâm hồn cao cả”
Đẹp..
Từ đó rất hay.
Mấy ngày sau đó thì thời tiết bắt đầu tốt lên, có ngư dân rời bờ đi đảnh cá thì phát hiện ra mạnh gỗ vụn của con thuyền và mấy mảnh xương cốt.
Cảnh sát phản án là con thuyền va phải đá ngầm, không có một tội phạm nào may mắn trốn thoát.
Tổng cộng mười một người đều chim sâu xuống lòng biển, xác cũng đã bị cá ăn hết rồi.
Khi Hứa Trúc Linh nhìn thấy tin tức này ở trên mạng thì cảm thấy hơi thốn thức.
Trên thế giới này vẫn có nguyên nhân quả tuần hoàn, đây là báo ứng.
Nghĩ tới đứa bé gái kẻ đi đã nổ súng bắn chết thì tim cô lại nhói lên.
Người phụ nữ mang thai thì nhờ có Cố Ngọc Vy cứu giúp nên an toàn vượt cạn, đứa bé được sanh non.
Mặc dù hơi yếu ớt nhưng vẫn còn sống, đó là điều may mån nhất rồi.
Hứa Trúc Linh nhìn đứa bé kia, gia định họ cảm kích ơn cứu mạng của Cố Ngọc Vy nên cũng đặt cho bé cái tên có chữ
Ngọc.
Hứa Trúc Linh cũng được lên tin tức vì chuyện lần này, cô và Cố Ngọc Vy trở thành anh hùng.
Cố Ngọc Vy gặp nguy hiểm không hoảng loạn, cứu giúp phụ nữ mang thai. Hứa Trúc Linh thì sån sàng mạo hiểm đấu trí đấu dũng với kẻ giết người.
Hứa Trúc Linh cũng thường xuyên nhìn thấy tin tức về mình trên mạng nhưng tất cả đều là những tin phản đối.
Bây giờ cô có cảm giác như mình được tẩy trắng vậy, cảm giác làm anh hùng thật sự quả tốt.
Chuyện này đáng sợ nhưng cũng không gây ra nguy hiểm gì, đến đây thì nó cũng xem như hoàn toàn kết thúc.
Mới đảo mắt đã đến đêm giao thừa, sáng sớm Hứa Trúc Linh đã thức dậy, vội vàng đo dán câu đổi đỏ.
Cô Thành Trung chưa từng trải qua những việc này nên anh nghe lời Hứa Trúc Linh từ đầu đến cuối.
Dám câu đối xuân, dán chữ phúc, sau đó treo đồ trang trí lên.
May là đây không phải trung tâm thành phố mà là Ihu biệt thự riêng biệt ở vùng ngoại thành nên có thể mở đèn pháo lên và không sợ người ta than ồn, cũng có chút vị năm mới. Dán câu đối xong, Cố Thành Trung đưa cô về nhà cũ để thắp nén nhang và ăn cơm tất niên.
Hứa Trúc Linh đã cố tình để bụng lại, chỉ ăn no một phần.
Tâm bốn giờ chiều họ về đến nhà thì Hứa Trúc Linh đã gọi tất cả mọi người đến, cùng nhau ngồi lại ăn bữa cơm, không cần biết là chủ cả hay người làm công, chỉ cần biết ai lớn ai nhỏ là được.
Chú An lớn tuổi nhất cho nên ông ấy ngôi ở ghế chủ nhà.
Chủ An giật mình liên tục lắc đầu.
“Cậu chủ… Chuyện này không đúng nguyên tắc”
“Chẳng sao cả đâu mà, trong nhà này Trúc Linh là người có quyền quyết định. Hơn nữa chủ đã chăm sóc tôi rất nhiều năm, giải quyết công việc trong nhà gọn gàng đầu ra đó. Năm nào chú cũng không về nước Anh, ở đây mừng năm mới với tôi nên chú ngồi đó là đúng rồi.”
Bây giờ Hứa Trúc Linh mới biết được chủ An cũng có vợ có con.
Cô cứ tưởng rằng chú An là người cô đơn lẻ bóng.
Nhưng ông ấy và vợ không hợp tính nhau, hồi đó còn trẻ xúc động nhất thời nên mới lấy nhau, cuối cùng mỗi người một ngả, con giao cho mẹ nuôi vậy thôi.