Chương 2101
Hình như trong mơ hồ anh nhớ ra, trước kia, khi người phụ nữ đó chờ anh, cũng đã từng bật đèn trong phòng ngủ.
Nhưng bây giờ…
Bụp.
Đèn được bật lên, và căn phòng sáng sủa.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều là của anh, không nhìn thấy bất cứ đồ dùng nào của người phụ nữ đó.
Anh đi vào nhà tắm rửa mặt và nhìn mình trong gương.
Trên gương mặt không có biểu cảm gì, chỉ có một đôi mắt đen sâu thẳm vân có thể biểu lộ cảm xúc.
Trong ánh mắt của anh có nét tức giận, cũng có sự đau đớn không biết từ đâu mà đến. : Khóe miệng của anh nhếch lên, muốn cười, nhưng lại không để lộ ra chút biểu cảm nào.
Không ai biết khi nào bệnh hoại tử dây thần kinh mặt sẽ thuyên giảm.
Hức Trúc Linh…
Một người khiến cho người ta rối rắm, chỉ có trong lòng anh thấy bất mãn, những người còn lại đều than khóc và khó chịu.
Vì sao chỉ một mình quên?
Ý thức tự bảo vệ của đại não, rốt cuộc cái chết của cô mang đến đau đớn đến mức nào lại có thể khiến bản thân anh trở thành như vậy.
Lúc trước khi anh lầm tưởng anh hai chết vì mình, anh cũng không đau đớn đến mức mất trí nhớ như thế này, vậy tại sao Hứa Trúc Linh lại có thể chứ?
Rõ ràng hai người họ mới chỉ ở bên nhau có bốn năm ngắn ngủi, làm sao có thể so sánh với tình cảm anh em của anh và anh hai trong suốt hai mươi năm?
“Hức Trúc Linh.”
Một tay anh ôm đầu đầy đau đớn, hét lớn tên của cô, tay còn lại đấm mạnh vào gương một cách tàn nhãn.
Loảng xoảng một tiếng.
Tấm kính vỡ vụn, cắt vào nắm đấm của anh, máu tuôn ra ào ạt.