Chương 201
Cổ Thành Trung về chỗ của Ôn Thanh Hoàn, chỉ cần anh đến nước Anh thì sẽ ở lại chỗ của Ôn Thanh Hoàn.
Ôn Thanh Hoàn thấy anh trở về bèn rót cho anh một ly nước ấm.
Trông anh có vẻ mất hồn mất vía cùng với nụ cười cong cong trên môi.
Đây nào có phải là Cố Thành Trung cô quen biết, đây rõ ràng là chàng trai trẻ đang chìm đắm trong mối tình đầu.
Sự dịu dàng đong đầy tình cảm trong đôi mắt đó, nụ cười như gió xuân trên môi…
Cô cảm thấy da gà da vịt của mình đang nổi lên hết ráo.
Cô kìm lòng không đặng gõ bàn trà, nhắc nhở người nào đó hoàn hồn.
“Này cậu để ý đến mọi người xung quanh một chút được không nhỉ? Chị dâu cậu vẫn còn ngồi đây cơ mà, cậu cứ mang vẻ mặt đắm chìm trong tình yêu thế mà được à?”
“Chị Dĩ Tình, chị không biết đâu, cô bé kia ngốc nghếch trong chuyện tình cảm chết đi được ấy. Thế nhưng hôm nay cô ấy lại đào tim đào phổi ra nói với tôi một tràng dài, chính xác là nói yêu tôi, bây giờ tôi đi đường cũng thấy đường không được thẳng, cứ muốn bay, tôi cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy.”
Ôn Dĩ Tĩnh nghe thế thì kiềm lòng không đặng lắc đầu.
Không ngờ Cố Thành Trung cũng có ngày bị chìm sâu vào một cái hố như thế!
“Xem ra cô gái đó đã ăn chắc được cậu rồi, cậu định khi nào mới đưa con bé đến gặp chị đây?”
“Chờ đêm từ thiện này kết thúc rồi tôi sẽ dẫn cô ấy đến gặp chị.”
“Đêm từ thiện ư? Cậu đang nói đến đêm từ thiện gia tộc lớn nhất tổ chức đấy hả?” “Đúng vậy, chỉ có như thế thì mới đủ để củng cố thân phận và địa vị của cô ấy, có thể giữ cô ấy ở vị tró không ai có thể đụng tới được.”
“Cậu cũng mạo hiểm thật đấy, đêm từ thiện của năm nào cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thế nhưng có cái lợi cũng có cái hại, nổi bật quá thì cũng không hay. Chị sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện này, tự cậu xử lý đi. Cố Cố rất nhớ cậu nên cậu có muốn đưa cô ấy đến gặp Cố Cố không?”
“Vẫn chưa đến lúc công khai Cố Cố, bớt đi một người biết về Cố Cố thì sẽ giảm đi một phần rủi ro. Không phải là do tôi không tin tưởng cô ấy, thế nhưng vì Cố Cố nên tôi không thể mạo hiểm được. Lần này thì thôi vậy, để lần sau có cơ hội lại giới thiệu cho cô ấy làm quen sau.”
“Thế nhưng Cố Cố lại rất muốn được gặp mặt vợ cậu, ngày nào cũng gọi điện thoại cho chị hỏi xem khi nào thì bố Hàn Châu mới dẫn mẹ mới tới cho con bé làm quen. Con bé còn hỏi là có phải mẹ mới không thích nên mới không tới thăm con bé không. Con nhóc này tuổi thì nhỏ xíu thôi nhưng suy nghĩ thì lại nhiều lắm, cứ ở trong bệnh viện ầm ĩ với chị suốt.”
Ôn Thanh Hoàn cũng hơi đau đầu nói.
Cố Thành Trung cười cười: “Xem ra tôi phải đích thân đi giải thích vài lời với con bé rồi.”
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngủ sớm đi. Ở nhà chị thì phải kiềm nén bản thân mình lại một chút, đừng có trưng ra cái vẻ mặt cười cười khiến người ta nổi da gà da vịt đó. Chị cậu là phụ nữ độc thân, mong cậu để ý cho, chị sẽ không vui đâu.”
“Được.” Cố Thành Trung lập tức tém tém lại, không muốn kích thích Ôn Thanh Hoàn.
Cô ấy luôn cố gắng kìm nén nhưng… Nhớ nhung trong khoảng thời gian dài đằng đẵng như thế thì làm sao mà đè nén được?
Ôn Thanh Hoàn trở lại phòng mình, cuối cùng nụ cười trên môi cô cũng không thể nào duy trì được nữa, nó dần biến mất.
Bốn năm…
Một mình cô ôm lấy gánh nặng và thận trọng sống ở nhà họ Ôn này.
Tất cả đều vì người đàn ông không có lương tâm nào đó đã chết đi.
Thậm chí còn không thể tìm thấy xác, được tuyên bố đã tử vong.
Bao năm nay cô vẫn không tin, nấm mồ chôn quần áo và di vật nằm ở Đà Nẵng và cô chưa bao giờ quay về mảnh đất Đà Nẵng đó.
Cô không thể đi thắp hương tế bái, nếu cả cô cũng tin thì Cố Thiện Linh đã chết thật rồi.
“Thiện Linh, tại sao nhiều năm như thế đã trôi qua rồi mà anh vẫn không về báo mộng cho em? Chẳng lẽ anh đã quên em đi mất từ lâu rồi ư?”
Cô nhìn tấm hình trên đầu giường, đó là bức ảnh hai người đứng cùng nhau được chụp lại vào bốn năm trước.
Thời gian bốn năm thật sự rất dài.
Vài ngày sau đó, Cố Thành Trung thật sự nói được làm được, không hề xuất hiện trước mặt Hứa Trúc Linh nữa.
Thẩm Thanh cũng không hề hay biết rằng Cố Thành Trung đã tới nơi này.
Chẳng hiểu tại sao bà ấy lại đột nhiên cảm thấy Hứa Trúc Linh trở nên sáng dạ ra hẳn, học cái gì cũng nhanh hơn rất nhiều, chẳng được mấy ngày đã khá là ra gì rồi.
Xem ra thì con bé này cũng không đế nỗi ngốc nghếch lắm.
Cuối cùng chính là học khiêu vũ, sau đêm từ thiện cô sẽ phải tham gia buổi tiệc tối.
Đến lúc đó những người đến tham dự đều những nhân vật có uy tín và tiếng tăm trên toàn thế giới, khiêu vũ là một thứ cực kì quan trọng nên không thể để bất kì một sai lầm nào xảy ra.
Dù không có ai mời Hứa Trúc Linh ra nhảy thì cũng phải học mới được.
Bà ấy tìm cho Hứa Trúc Linh một người bạn nhảy để dạy cô khiêu vũ.
“Mẹ nuôi à, nhất định phải mang đôi giày có gót vừa nhọn vừa cao thế này u?”
Cô mang giày cao gót đi đường bình thường thôi đã khó khăn lắm rồi, bây giờ lại còn phải mang nó xoay tròn nhảy nhót nữa thì đúng là một thử thách to lớn.
“Tất nhiên là phải mang rồi, con nhìn mẹ rồi học theo nhé. Một tà hai, tà bốn, năm tà sáu…”
Theo tiếng nhạc lên xuống, Thẩm Thanh bắt đầu những bước nhảy.
Tay chân Hứa Trúc Linh có vẻ hơi cứng, trông cực kì ngốc nghếch.
Chẳng biết cô đã giẫm lên chân bạn nhảy bao nhiêu lần rồi, cô có thể cảm nhận được người đó đang cố nhịn đau, mặt mũi tái mét.
Trên trán là mồ hôi lạnh lấm tấm, trông cực kì đau đớn.
Một tiếng sau, bạn nhảy ôm chân nói: “Thưa bà, tôi không thể làm được nữa rồi, cứ tiếp tục thế này thì tôi sợ mình phải rời khỏi bộ môn khiêu vũ này mất.”
Thẩm Thanh nhìn đôi chân sưng phồng lên của người đó thì cũng thấy đau đầu, đổi cho Hứa Trúc Linh một người khác.
Lần này bà ấy cho cô cởi đôi giày cao gót ra, thế nhưng dùng giày đế bằng rồi vẫn khiến chân con người ta sưng phồng.
“Mẹ nuôi à… Hay là để con tự tập nhảy trước vậy!”
Cô thật sự rất ngượng, nghĩ chứ tính mỗi tiền thuốc thang khám chân cho bạn nhảy tối nay thôi đã đủ để cô ăn uống no nê mấy bữa rồi.
Thẩm Thanh thấy thế cũng chỉ biết gật đầu, tình trạng bây giờ của Hứa Trúc Linh thật sự không thể tập cùng ai nữa.
Chưa từng khiêu vũ lần nào nên tay chân đều không chịu hợp tác, đó không phải là thứ đầu óc ghi nhớ là làm được.
Muốn học được cách bước đi đúng nhịp thì cơ thể phải đủ mềm mại, nếu không mọi thứ sẽ rất khó.
Hứa Trúc Linh nhảy trong phòng khách lâu thật lâu, bắp chân bắp đùi đau nhức vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Cô như một chú chim cánh cụt ngu ngốc chỉ biết cung tay vung chân lên rồi thôi.
Cuối cùng, cô nhụt chí trở lại phòng nằm lên giường.
“Khó quá đi mất… Liệu mình có thể nhờ vả Cố Thành Trung được không nhỉ? Học với anh ấy thì cái gì cũng học được rất nhanh.”
Cô muốn dùng phần mềm hackl Hứa Trúc Linh thoáng do dự rồi gửi tin nhắn cho Cố Thành Trung nhưng bên kia không có ai trả lời.
“Uầy, giờ này chắc là đã đi ngủ rồi.”
Cô hơi nhụt chí, mệt thở hồng hộc và cũng không muốn tắm rửa làm gì nữa, chỉ muốn nằm đây luôn không nhúc nhích gì.
Không ngờ sau đó không lâu thì ngoài ban công lại có tiếng loạt soạt lạch cạch, cô lập lức lên tinh thần.
Chắc chắn là Cố Thành Trung tới đây.
Cô còn chẳng kịp mang giày vào đã vội vàng chạy ù ra ngoài.
Từ đang vào từ lan can bảo vệ ấy không phải Cố Thành Trung thì còn là ai được nữa đây?
“Anh đến rồi, em biết ngay là anh sẽ không bỏ mặc em đâu mài!”
Hứa Trúc Linh nhanh chóng nhào vào trong lòng anh, ngây ngô cọ vào ngực anh.
Cố Thành Trung đến vội vàng, trông anh có vẻ mệt mỏi đầy sương gió.
Thế nhưng trông thấy cô thì anh lại cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, không muốn để cô phải lo lắng.
“Mau mang giày vào đi nào, London lạnh lẽo lắm đấy.”
Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn mang giày vào, sau đó nói: “Anh có biết khiêu vũ không? Là điệu Waltz ấy, anh có thể dạy em được không vậy?”
“Em muốn học cái gì anh cũng có thể dạy được.”
Đây chính là tiêu chuẩn cơ bản dành cho người đàn ông của Hứa Trúc Linh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!